Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 19



Chuyện gì nữa vậy chời?!!?

Diệp Tử khóc không ra nước mắt.

Y chỉ là tùy tiện bịa ra một cái cớ, ai biết Thụy thái phi lại để tâm như vậy, vừa mới qua ngày liền mời đại phu đến.

Cái này nếu để đại phu trị liệu, thì chẳng phải mọi chuyện đều coi như xong?

Cố Yến đang định cùng quản gia đi vào nhà chính, thì bị Diệp Tử tiến lên kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Làm.......làm sao bây giờ?”

Cố Yến quay đầu lại liếc nhìn y một cái, bày ra một vẻ mặt kiểu ai bảo ngày hôm qua em ăn nói lung tung làm gì.

Diệp Tử gấp đến mức muốn rối tung, loạn xà ngầu nói: “Hay là ta giả bộ té xỉu? Còn không ấy ta đem quăng tên đại phu kia ra ngoài? Ta.....ta sẽ cố hết sức, không cho đại phu kia trị liệu cho ngươi”

Cố Yến bất đắc dĩ nở nụ cười, cầm lấy tay y mà vỗ vỗ an ủi: "Được rồi, đừng lo lắng."

“Đi một bước tính một bước.”

Bên trong nhà chính, một lão giả râu tóc bạc trắng đang nhàn nhã uống nước trà, bên cạnh là một tiểu được đồng tầm mười lăm mười sáu tuổi cỏng một hòm thuốc trên lưng, ngồi nghiêm chỉnh. Lão giả đang cùng Thụy thái phi tán ngẫu nói gì đó, thì quản gia đã đưa Cố Yến cùng Diệp Tử bước vào phòng.

Lão giả cùng tiểu dược đồng đứng lên hành lễ với Cố Yến, Thụy thái phi vừa nhìn thấy Cố Yến, liền bất mãn nói: “Ngươi lại chạy đi đâu vậy? Ra khỏi cửa ngay cả một hạ nhân cũng không thèm mang theo, muốn tìm ngươi cũng tìm không thấy”

Cố Yến còn chưa kịp trả lời, Diệp Tử đã nói trước: “Mẫu thân đừng trách ngài ấy, là con xin vương gia cùng con đi dạo xung quanh, con mới tới đây, nên nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, cho nên mới....chơi lâu nhiều chút”

Biểu tình của Thụy thái phi hoà hoãn đôi chút, không nói cái gì nữa, chỉ giới thiệu lão giả bên cạnh: “Vị này là Cổ đại phu, là vì nương mời tới cho con, để hắn thay con xem một chút”

Ánh mắt lão giả rơi vào người Cố Yến, vuốt râu, âm thanh chất phác thẳng thắn: "Vương gia, lão phu làm nghề y nhiều năm, chuyên chữa trị các loại bệnh âm hư này, bất kế là nguyên nhân như thế nào, lão phu nhất định sẽ làm cho ngài thuốc vào bệnh hết”

Tay Diệp Tử giấu trong ống tay áo lặng lẽ siết chặt lại, nhỏ giọng nói: "Không, không cần đâu..."

“Sao lại không cần?” Thụy thái phi liếc mắt nhìn y, ôn hoà nói: “Ta rõ ràng, các ngươi đều là mấy đứa trẻ sĩ diễn, yên tâm, chuyện ngày hôm nay Cổ đại phu sẽ giúp Thụy vương phủ ta giữ bí mật. Yến nhi, con phải phối hợp với đại phu thật tốt, hắn muốn chữa cho con như thế nào, thì con cứ đễ hắn chữa như thế ấy”

Cố Yến nói: “ Vâng”

Quá trình trị liệu Thụy thái phi không tiện quan sát, Cố Yến liền dẫn đại phu tới phòng, bắt mạch cho hắn. Diệp Tử thấp thỏm liếc mắt nhìn quản gia đứng ở phía sau, mở miệng nói: “Cổ đại phu, cái này nên chữa như thế nào?”

Cổ đại phu hơi ngừng lại, vuốt râu nở nụ cười: “Bệnh này nguyên nhân đều không giống nhau, phương pháp trị tận gốc đương nhiên cũng sẽ khác, có người là do thiếu cả khí lẫn huyết, thận hư dương suy gây nên, bởi vậy cần phải bốc thuốc đúng bệnh, uống thêm thuốc bổ là có thể hết”

Diệp Tử hơi yên tâm chút: “Cái này... Này cũng tốt”

“Tuy nhiên.....” Cổ đại phu một tay bắt mạch tượng cho Cố Yến, chậm rãi nói: “Vương gia lại không giống như vậy, ta thấy Vương gia mạch tượng bình ổn, không có dấu hiệu dương suy”

Tim Diệp Tử đột nhiên nảy lên một cái.

Diệp Tử hỏi: “...... Vậy thì tại sao?”



Cổ đại phu không nhanh không chậm nói: “Vương phi chớ vội, tình huống này cũng có thể là huyết mạch không thông, tinh khí nghịch chuyển gây nên. Ở đây lão phu có một bài thuốc tổ truyền, xoa bóp châm cứu, vạn lần thử vạn lần linh nghiệm”

“Châm cứu??” Diệp Tử mặt đầy sự sợ hãi: “Đâm.....đâm dô chỗ đó?”

“Chính xác.”

Cổ đại phu nói, ra hiệu cho tiểu dược đồng đem hòm thuốc mở ra, lấy một cái túi vải làm từ da trâu.

Túi vải mở ra, liền thấy một hàng kim bạc sáng chói sắc bén lớn nhỏ không đồng đều.

Diệp Tử nhìn thấy mà hai chân đều mềm nhũn ra.

Cái này nếu mà để một cây đâm xuống, thì kiểu gì từ tốt cũng bị đâm cho hỏng.

Y vô thức nhìn về phía Cố Yến, người đang cụp mắt không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Cổ đại phu lẩm bẩm nói: “Mời vương phi dời bước ra ngoài phòng chờ đợi, để lão phu tiến hành châm cứu, nhất định sẽ trả lại cho ngài một vị vương gia sinh long hoạt hổ”

Diệp Tử nhào tới trước mặt Cố Yến, lắc đầu liên tục: "Không được không được, tuyệt đối không được."

Cổ đại phu sửng sốt một chút, cười nói: “Vương phi chớ sợ bệnh mà giấu thầy, bệnh này nếu được chữa khỏi, đối với ngài không phải càng tốt hơn sao?”

Tốt cái rắm!

Tốt cũng bị ngươi trị cho hỏng.

Quản gia cũng khuyên: “Đúng vậy đó vương phi, không phải ngài cũng mong vương gia mau mau khoẻ lại sao?”

Diệp Tử gấp đến mức ăn nói xà lơ: “Ta không, ta chỉ thích hắn như bây giờ, hắn mà khỏi bệnh thì ta liền không thích hắn nữa!”

“.....”

Diệp Tử quậy một hồi cũng không có tác dụng gì, bị quản gia túm cổ áo xách ra ngoài cửa. Cửa phòng trước mặt Diệp Tử từ từ khép lại, trong lòng y bỗng nhiên sinh ra một cảm giác bi thương.

Thụy thân vương đang tốt đẹp, lại bị mấy câu nói của y biến thành phế nhân.

Xong.

Xong thật rồi.

Tuy nhiên khoảng một nén nhang, cửa phòng lần nữa mở ra, lão giả từ trong phòng bước ra.

Diệp Tử không để ý tới hắn, vội vội vàng vàng vào phòng, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy lão giả dặn dò quản gia mấy ngày tới chuẩn bị mấy món ăn thanh đạm.

Trong phòng thoang thoảng huân hương ấm áp, Diệp Tử tiến vào nội thất, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người đang nằm sau bức màn giường.

Y xốc bức màn giường lên, thò tay xuống muốn thăm dò dưới thân Cố Yến.

Cố Yến bắt được cái tay của y: “Em muốn làm cái gì?”

Diệp Tử viền mắt ửng đỏ: “Ta... Để ta xem ngài một chút”

Cố Yến: “...”

Diệp Tử nhẹ giọng nói: “Vương gia, ta thật không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, ngài.... Hôm nay ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, nếu ngài bị phế đi, ta làm trâu làm ngựa, hầu hạ ngài cả đời”

Cố Yến trầm mặc một hồi lâu, hỏi: “Em thật sự muốn xem?”

Diệp Tử vốn là có chút ngượng ngùng, nhưng khi nghĩ đến Cố Yến vì y mà chịu tội tình như vậy, chút xấu hổ trong lòng cũng không đáng là gì. Y gật gật đầu, thấp giọng đáp lại.

Cố Yến buông tay ra.

Diệp Tử hít sâu một hơi, thả lỏng tiết khố của Cố Yến.

Chỉ mới liếc mắt nhìn, Diệp Tử đã đỏ bừng từ tai xuống tận cổ. Y hoảng hốt rút tay về, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải vật nóng bỏng...

Cố Yến rên lên một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Em đây là muốn phế ta thật?”

Hai má Diệp Tử nóng bừng như bị thiêu đốt, không dám nhìn hắn, ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Ngài......ngài còn dùng chỗ đó được?”

Cố Yến chỉnh lý tiết khố, lườm y một cái: “Em có muốn thử không?”

“Không, không muốn.” Diệp Tử lắc đầu liên tục.

Lớn như vậy.....thử một chút, nhất định sẽ chết người đó.

Diệp Tử lùi về bức bình phong bên cạnh, hít sâu mấy cái mới tỉnh táo, hỏi: “Hắn không có châm cứu cho ngài rồi băng bó lại hả?”

Cố Yến xuống giường, liếc mắt nhìn y một cái: “Em cho rằng hắn là ai?”

“Là ai?”

Lúc hai người đang nói chuyện, Cổ đại phu đuổi quản gia đi, quay trở lại phòng. Đóng cửa lại, hắn hành lễ với Cố Yến một cái: “Vương gia, đều đã an bài thoả đáng”

Khi hắn nói chuyện lần nữa, giọng nói đã biến đổi thành rõ ràng trẻ trung.

Diệp Tử trừng lớn đôi mắt: "Bùi Qua?"

Bùi Qua nở nụ cười: “Chính là thảo dân.”

“Còn ta nữa, còn ta nữa” Tiểu dược đồng từ phía sau hắn thò đầu ra, chính là giọng của Bùi Uyển Nhi. Bùi Uyển Nhi đắc ý nói với Bùi Qua: “Huynh thấy dịch dung thuật của muội có đỉnh không? Ngay cả vương phi cũng không nhìn ra luôn”

Bùi Qua khẽ quát bảo ngưng lại: “Uyển nhi, đừng hồ nháo”

Cố Yến nói: “Lần này đa tạ hai vị, lát nữa ta sẽ phái người đưa hai vị rời khỏi đây”

“Không cần đâu, việc nhỏ thôi, hai huynh muội bọn ta có thể tự mình rời đi”

Cố Yến không nhiều lời nữa, Bùi Qua mang theo Bùi Uyển Nhi rời khỏi vương phủ.

Ra khỏi vương phủ, Bùi Uyển Nhi thân mật quàng cổ Bùi Qua, buồn bực hỏi: “Huynh trưởng, huynh nói xem tại sao Vương gia phải nói dối như vậy, bọn họ rõ ràng đã thành hôn rồi mà....”

“Uyển Nhi” Bùi Qua đánh gãy lời nàng: “Có một số việc không nên tìm hiểu, cẩn thận rước họa vào thân."

Bùi Uyển Nhi bỉu môi một cái, nói: “Vậy còn huynh, lúc nảy muội nhìn thấy được, huynh nhét cho quản gia một phương thuốc, đây không phải là vương gia ra lệnh đi”.Nàng dừng lại, cười khẽ: “... Đừng cho là muội không biết thứ kia dùng để làm gì.”

Bùi Qua liếc mắt nhìn nàng một cái: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, biết cũng nhiều đấy”

“Huynh trưởng, rốt cuộc là tại sao vậy?”

“Đừng hỏi nhiều” Hai người đi về hướng y quán, Bùi Qua nhẹ giọng nói: “Việc này nếu thành, Vương gia nhất định sẽ cảm tạ chúng ta”

Chim sẻ xám nhỏ tỉnh lại trên chiếc đệm ấm áp mềm mại, đôi mắt trong veo như nước của nó hơi chuyển động, vừa định bay lên, thì cảm nhận được một trận đau nhói truyền đến từ bên cánh phải.

“Đừng lộn xộn” Một cái tay đặt ở trên đầu nó, nhẹ nhàng xoa xoa một chút: “Cánh của ngươi bị gãy xương”

Chim sẽ xám nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn đối diện đôi mắt mà nó thấy trước khi bất tỉnh.

Là gã đã cứu nó sao?

Cánh của nó được một cây trúc mảnh cố định, được xử lý bằng thuốc, bó lại bằng một mảnh vải mỏng nhẹ. Khi ý thức dần dần trở lại, sự đau đớn từ cánh truyền đến cũng rõ ràng hơn.

Chim sẻ xám nhỏ ấm ức nghẹn ngào một tiếng, trong đôi mắt tròn xoa ngập nước, dùng đầu cọ ngón tay Cố Huyên: "Ta đau quá...."

Cố Huyên nâng nó lên trong lòng bàn tay, giơ lên trước mặt, thần sắc vẫn cứ nhàn nhạt. Gã không nghe hiểu con chim nhỏ này đang líu ra líu ríu nói cái gì, nhưng bản năng lại cảm thấy nó đang nói đau.

Cố Huyên đưa tay sờ soạng lông của chim sẻ xám nhỏ, nhìn một hồi lâu, hỏi: “Ngươi có phải là con chim sẻ mấy ngày nay luôn lảng vảng ngoài tẩm cung của ta?”

Chim sẻ xám nhỏ dùng ánh mắt hồ đồ mà nhìn hắn, yên lặng giả ngu.

Cố Huyên không được đáp lại, thở dài, đặt nó trở lại trên tấm đệm mềm mại. Trên tấm đệm mềm mại có đặt cái đĩa nhỏ tinh xảo, bên trong đựng một ít hạt kê thóc và thịt băm nhuyễn.

Chim sẻ xám nhỏ đói bụng lắm, lập tức hả lớn miệng mổ mổ.

Cố Huyên nhàn nhạt nói: “Ăn chút gì đó đi, một lát nữa ngươi có thể rời đi rồi”

Chim sẻ xám nhỏ ngẩng đầu lên nhìn gã, cất tiếng kêu đáng thương mà gọi gã một tiếng.

Cố Huyên đứng dậy đi tới bên cạnh bàn: “Làm nũng cũng vô dụng, ta sẽ không nuôi ngươi.”

“Tại sao lại như vậy....” Chim sẻ xám nhỏ thấp giọng kêu một tiếng, lại không chống nổi cơn đói bụng, ăn thì không ngon mà đồ ăn trong đĩa thì đã hết sạch.

Chim sẻ xám nhỏ nuốt xuống miếng thức ăn cuối cùng, Cố Huyên đã ngồi xuống bàn đọc sách, cầm quyển sách trong tay nghiêm túc xem. Chim sẻ xám nhỏ quyết tâm nhảy xuống khỏi tấm đệm mềm, vỗ cái cánh không bị thương bay về phía gã.

Cánh gãy xương không nhúc nhích được, không có cách nào giữa được thăng bằng, thân thể chim sẻ nhỏ bị lệch đi, suýt chút nữa lăn xuống bàn.

Cố Huyên nhanh tay lẹ mắt, đỡ nó lên được.

Cố Huyên đặt nó lên bàn nói: “Ăn xong rồi? Ta gọi người mang ngươi đi ra ngoài. Người đâu”

Một tiểu thái giám rất nhanh đã chạy vào, Cố Huyên dặn dò: "Đem con chim nhỏ này ra khỏi cung đi, làm cho nó cái tổ tốt một chút”

Tiểu thái giám đáp một tiếng, liền muốn tiến lên bắt lấy chim sẻ xám nhỏ.

Chim sẻ xám nhỏ né tránh tay của tiểu thái giám, nhảy nhót trên bàn sách, rồi nhảy luôn vào lòng bàn tay Cố Huyên, dùng đầu cọ gã: “Xin ngươi đừng đuổi ta đi nha”

“Ngươi...”

Tiểu thái giám thấy thế, cười cười: “Tam điện hạ, con chim nhỏ này xem ra rất thích ngài đó. Ngài cực khổ mang nó về đây, tự mình băng bó trị thương cho nó, cứ như vậy mà thả đi quả thực đáng tiếc”

Cố Huyên liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu dời ánh mắt xuống chim sẻ nhỏ: “Ngươi muốn ở lại đây cùng với ta sao?”

“Muốn!” Chim sẻ xám nhỏ sợ gã không nghe hiểu, càng sốt sắng cọ cọ vào tay gã, dùng cái cánh không bị thương nổ lực ôm lấy tay gã.

Cố Huyên nhìn động tác ngốc nghếch này của nó, đôi môi hơi mím, lộ ra chút ý cười: “Vậy từ nay về sau ngươi cứ ở lại đây đi”

_________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Tử: Lớn như vậy, thử một chút nhất định sẽ làm chết người.

... Thật là thơm.

Cố Huyên: Không nuôi chim, đời này cũng không muốn nuôi chim.

... Thật là thơm.

Các ngươi thử đoán xem Bùi Qua đã để lại đồ tốt gì cho tiểu vương gia nè [ nụ cười dần dần trở nên hèn hạ ×]