Tối Cường Tiên Đế Trọng Sinh

Chương 34: Quả thực chính là cầm thú a



Nghe được âm thanh truyền đến, những tên thanh niên phía trên đều quay đầu nhìn lại.

Nữ hài bên cạnh Diệp Lăng thấy vậy, vội vàng kéo cánh tay hắn, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta nên đi thôi, đừng xen vào việc của người khác.”

Cô bé này chỉ tới nơi này tìm thú vui, cũng không muốn rước lấy phiền phức.

“Xin lỗi mỹ nữ, đêm nay tôi không thể bồi tiếp cô được, cô gái kia là bạn của tôi.”

Diệp Lăng bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, trên mặt nữ hài lộ ra vẻ thất vọng, nói:

“Được rồi, hi vọng sau này chúng ta còn có thể gặp lại.”

Trong lòng cô vẫn còn đang nhộn nhịp, nhưng cũng cố lộ ra một nụ cười.

Cô cho rằng đêm nay nhất định sẽ có một cuộc lữ hành trên giường cùng với nam nhân, không ngờ lại thành ra như vậy.

Lúc này Trần Nghiên cũng nhìn thấy Diệp Lăng, vội vàng thừa dịp đám người không chú ý, vội vàng chạy tới Diệp Lăng.

"Sao anh ở chỗ này?”

Trần Nghiên kinh hỉ hỏi.

Cô cứ nghĩ mọi chuyện sẽ chấm hết, nhưng đúng lúc này Diệp Lăng lại xuất hiện, giống như là bạch mã hoàng tử vậy.

Giờ phút này, hình ảnh Diệp Lăng trong lòng Trần Nghiên lập tức tăng lên rất nhiều.

“Tôi đã nọ nếu cô có phiền toái gì, tôi sẽ lập tức xuất hiện sao?.”

Ngón tay Diệp Lăng khẽ búng cái đầu nhỏ của Trần Nghiên, cười nói:

“Cô thật là đần muốn chết, gọi điện thoại cũng để người khác cướp đi.”

“Tôi... Tôi cũng không còn cách nào...”

Trần Nghiên thầm nói.

Nhìn Diệp Lăng và Trần Nghiên không coi ai ra gì, đứng đây trò chuyện. Đám người tóc xanh nhất thời tức giận mắng.

“Khốn kiếp, mày đừng có mà xen vào việc của người khác, nhanh cút ngay cho tao!”

Lục Mao đi đến trước mặt Diệp Lăng và Trần Nghiên, kiêu ngạo quát.

Nhìn thấy một màn này, người trên sàn nhảy cũng không còn âm tình khiêu vũ nữa, đều tò mò nhìn qua.

Tên tóc vàng kia cũng cười lạnh, nói:

“Thực sự là mắt của mày bị mù rồi? Chuyện của Mao ca mà mày cũng dám quản? Ngày hôm nay không đánh chết mày thì cũng phải đánh cho tàn phế.”

“Đây là bạn của tôi.”

Diệp Lăng nhàn nhạt nói.

“Bạn của mày?”

Chân mày Lục Mao khẽ nhíu, cười lớn nói:

“Chỉ bằng mày mà cũng có bạn gái xinh đẹp như đẹp như vậy? Mày đúng thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?”

"Đúng vậy, không tự soi gương mà nhìn lại mặt mình đi, thằng nghèo kiết xác như mày mà cũng có gái đẹp, mày nuôi được không hả?"

Những người khác cũng cười to, hiển nhiên họ không tin Trần Nghiên là bạn gái của Diệp Lăng.

Diệp Lăng thấy vậy liền bất đắc dĩ.

Mấy tên này đúng là não tàn, mình rõ ràng nói là bạn, khi nào nói là bạn gái?

“Nhóc, mày tốt nhất cút đi chỗ khác ngay cho mấy anh, nếu không anh đánh cho cả mẹ mày cũng không nhận ra!”

Lục Mao kêu gào nói.

Trần Nghiên nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng nhất thời có chút sợ hãi.

Cô không phải là Hàn Thanh Tâm hay Lưu Xảo, chưa từng thấy Diệp Lăng đánh nhau.

“Tao không đi thì sao?”

Diệp Lăng liếc xéo Lục Mao một cái.

“Mày muốn chết à?”

Lục Mao nhất thời phát hỏa, thật vất vả mới tìm được món hàng cực phẩm, còn nghĩ đêm nay sẽ hảo hảo hưởng thụ một phen, không ngờ gặp phải cái tên gia hoả không có mắt này.

“Người đâu, đánh nó tàn phế cho tao!”

Lục Mao hô.

Nghe vậy, mấy người bên cạnh xông tới gã, nắm tay, bàn chân đều đánh tới Diệp Lăng.

Thân hình Diệp Lăng khẽ động, tránh thoát khỏi một đấm, bỗng đưa tay ra túm lấy tóc tên này, nâng đầu gối lên chính là một kích.

“Bành”

“A!!!”

Hai tiếng vang truyền ra.

Sống mũi tên này trực tiếp gãy, trên mặt tràn đầy máu, kêu thảm thiết lui về sau mấy bước rồi ngã xuống.

Diệp Lăng cũng không để ý đến gã, tùy ý vươn ra tay trái, bắt lại chân một tên đang đá về phía mình, kéo mạnh một cái.

"Răng rắc!”

Dù cho tiếng nhạc rất lớn, nhưng cũng có thể nghe được tiếng xương gãy.

Người này trực tiếp nằm sụi lơ trên đất, coi như hoàn toàn phế đi.

Những tên kia nhìn thấy Diệp Lăng trong chớp mắt liền giải quyết xong hai người, nhất thời kinh hãi, cũng không dám công kích tới.

“Mẹ nó, mày còn dám đánh trả? Mày có biết lão tử ta là ai không?”

Lục Mao lộ vẻ âm trầm quát.

“Tao không biết mày là ai, tao chỉ biết hôm nay mày không may khi gặp tao.”

Diệp Lăng đi tới gần Lục Mao.

Lục Mao kinh hãi, vội vàng lui về sau, đồng thời nói:

“Lão tử là người Hồng Kinh Hội, mày dám động...”

“Bốp!”

Lời còn chưa nói hết, một cái tát liền quất vào mặt Lục Mao.

Lục Mao sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên bị đánh a.

"Nói nữa xem nào?"

Diệp Lăng hừ một tiếng, tiến lên tóm lấy cổ Lục Mao, nói.

Người xung quan đều ngây ra!

Dù sao tên Lục Mao này cũng cỡ 1 mét 8, cũng không kém Diệp Lăng bao nhiêu...Hơn nữa quan trọng là, Lục Mao rất béo a!

1 mét 8, thêm thân thể béo, chí ít cũng phải 80 - 100 kg.

Nhưng nhìn bộ dáng của Diệp Lăng, tựa hồ giống như là nhấc một con chó chết vậy, hoàn toàn nhìn không ra khó khăn a!

Cái miệng nhỏ của Trần Nghiên cũng há hốc kinh ngạc, ánh mắt trừng to không thể tin được.

Tên này... Cũng quá mạnh đi?

"Mày nói xem tao có dám động tới mày không?”

Diệp Lăng nhìn chòng chọc Lục Mao, chậm rãi nói.

Giờ phút này, trong lòng Lục Mao hoàn toàn kinh sợ, người rằng người này hoàn toàn không phải người a!

“Hoàng Mao, mày đâu rồi? Không thấy lão tử bị người khác đánh sao?!”

Lục Mao giãy dụa quát Hoàng Mao.

Tên Hoàng Mao chính là tên trước đó châm chọc Diệp Lăng không có tiền, đang đứng một bên sửng sốt nhìn Diệp Lăng.

Lúc này nghe được tiếng la của Lục Mao, thân thể Hoàng Mao chấn động, vội vàng nhặt lên một chai bia, đồng thời nói:

“Các anh em, Mao ca bị đánh, chúng ta làm sao có thể bỏ mặc, xông lên!

Dám đánh người của mình tại địa bàn của mình, há có thể bỏ qua?

Hầu như chỉ trong nháy mắt, ước chừng có hơn ba bốn chục người vây quanh Diệp Lăng.

Nhìn một cái liền biết, đều không phải là thứ tốt lành gì.

Trần Nghiên thấy thế, khuôn mặt không khỏi trắng bệch, bộ ngực đầy đặn không ngừng run lên.

Dù Diệp Lăng có thể đánh, nhưng có thể đánh được mấy chục người hay sao?

“Cmn, dám ở địa bàn Hồng Kinh Hội chúng ta dương oai? Thực sự là muốn chết mà!”

Hoàng Mao cầm lấy chai bia đánh tới Diệp Lăng.

Nhưng mà, gã còn chưa kịp tiếp cận Diệp Lăng thì chai bia đã rớt xuống, chỉ nghe một tiếng.

"Rầm"

Tất cả mọi người chấn kinh rồi!

Bởi vì Hoàng Mao trực tiếp bay ra ngoài.

Thật là bay ra ngoài!

Ước chừng bay xa hơn mười thước mới đụng vào cửa, trực tiếp đụng cửa thủy tinh thành mảnh nhỏ.

Hiển nhiên, gã đã không đứng lên nổi.

“Mẹ nó, thằng này còn là người sao?! Quả thực chính là cầm thú a!!”

Lục Mao trợn to mi mắt, những người khác cũng đều như vậy.

Một cước đá người khác bay hơn mười thước, vậy phải dùng bao nhiêu khí lực?