Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 49: Liên Hôn



Trà Trà thật muốn khóc.

Vì sao mỗi lần cô làm chuyện xấu đều bị bắt ngay tại trận?

Hiện giờ trong tay cô cầm quần lót size lớn của cậu, bộ dáng vừa rồi cúi đầu xem số đo giống loại người biến thái đáng khinh vậy.

Trà Trà cảm giác không khí ngột ngạt, cô nhanh chóng đem quần lót trong tay nhét vào chăn: “Tôi… Tôi thấy giường cậu bị loạn nên nghĩ muốn giúp cậu dọn một chút.”

Khóe môi Vu Cố phiếm ý cười, cho cô bậc thang: “Đúng là có hơi loạn.”

Cậu lại hỏi: “Có khát hay không? Vốn muốn hỏi cậu có muốn uống nước không?”

Trà Trà lắc đầu: “Tôi không khát.”

Bây giờ cô chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút.

“Vậy tôi đi phòng bếp trước, có chuyện gì thì kêu tôi.”

“Được.”

Toàn bộ quá trình Trà Trà đều cúi đầu không dám nhìn cậu.

Cửa một lần nữa đóng lại.

Vu Cố đi đến phòng bếp, mẹ cậu đã nấu gần xong cánh gà, định rắc chút ớt cay thì Vu Cố đi đến lấy đi bột ớt trong tay mẹ: “Trà Trà không ăn được cay.”

Từ Nguyệt tắt bếp gas: “Đối với chuyện của con bé, con hiểu rất rõ nha.’

Vu Cố vâng một tiếng: “Mẹ, con nấu canh chút.”

Từ Nguyệt tháo tạp dề xuống: “Làm đi, phòng bếp giao lại cho con, mẹ đi phòng ngủ của con kêu Trà Trà.”

Vu Cố cúi gằm mặt, nhẹ giọng ngăn cản: “Mẹ, cậu ấy nhát gan, lại sợ người lạ, cha mẹ chưa gặp qua cậu ấy vài lần, vẫn nên ít cùng cậu ấy nói chuyện, làm người ta sợ thì không tốt.”

Tuy rằng Trà Trà không am hiểu cách cùng người khác ở chung, nhưng cũng không sợ hãi đến mức này.

Chỉ là trong lòng Vu Cố không muốn để cha mẹ tiếp xúc nhiều với cô.

Từ nhỏ con trai chỉ chịu cùng Trà Trà nói chuyện, bệnh của thằng bé chậm rãi tốt lên ít nhiều cũng nhờ có Trà Trà.

Từ Nguyệt đối đứa bé ấy tự nhiên mang cảm kích, dù ngày thường ở trường học là một giáo viên vô cùng nghiêm khắc, khi đối mặt với Trà Trà cũng không thể mang lên vẻ mặt này, cố gắng thật ôn hòa, không để sự nghiêm khắc trên mặt khiến cô sợ.

Từ Nguyệt nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được, chờ ăn cơm thì kêu con bé sau.”

Đây là lần đầu tiên Trà Trà vào phòng của Vu Cố, bên trong vô cùng đơn giản, nhìn rõ được mọi thứ, trang trí những gì.

Tất cả đồ vật bày biện chỉnh tề, ban công trong phòng ngủ còn có thể nhìn thấy cây hoa quế ở viện bên kia, đúng là mùa hoa quế, mùi hương ngào ngạt xông vào mũi.

Trà Trà mở cửa sổ, để gió lạnh thổi vào vài phút, gương mặt bị nóng đến đỏ bừng mới chậm rãi hạ nhiệt, lúc nãy cửa vừa đóng lại, cô mới có thể thả quần lót lại chỗ cũ.

Trà Trà cũng không có tâm tình chơi điện thoại, ngồi ở mép giường của anh, sống không còn gì luyến tiếc nhìn trần nhà, sau khi lấy lại tinh thần, tròng mắt tròn tròn đảo qua phòng anh một lần, đúng là rất sạch sẽ.

Không hề lộn xộn.

Trà Trà thật sự không biết sao mình có thể mất mặt liên tiếp mấy lần ở trước mặt Vu Cố.

Vừa rồi cô thật sự chỉ là thuận tay.



Nghĩ như vậy, Trà Trà lại bắt đầu hối hận.

Trà Trà lăn trên gường Vu Cố một vòng, còn chưa nằm bao lâu thì Vu Cố gõ cửa: “Trà Trà, tôi có thể vào không?”

Cô từ trên giường bật dậy, sửa sang lại quần áo trên người, giống như có tật giật mình đùa nghịch chăn: “Cậu vào đi.”

Vu Cố đẩy cửa phòng ra: “Cơm trưa làm xong rồi, ra ăn cơm đi.”

Trà Trà đi theo cậu đến phòng khách, nhìn thấy chú dì thì chào hỏi.

Cha mẹ Vu Cố lớn lên quen thuộc, nói chuyện thoải mái.

Từ Nguyệt thay cô dọn xong chén đũa: “Ai nha, cũng lâu rồi chưa gặp Trà Trà, nháy mắt cô gái nhỏ đã trở thành thiếu nữ rồi.”

Trà Trà ngồi đối diện với chú dì, nhéo chiếc đũa trong tay, có chút khẩn trương.

Từ Nguyệt gắp vào chén cô một miếng sườn heo chua ngọt: “Sườn heo này là tiểu Cố cố tình làm, chính là vì con thằng bé mới chịu vào bếp đấy, bình thường dì với chú con ở nhà, nó cũng không chịu nấu cơm đâu.”

Trà Trà thấp giọng nói cảm ơn với dì Vu, sau đó nhẹ nhàng cắn miếng sườn, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, ăn cũng không bị béo ngậy.

Trên bàn cơm, cha mẹ Vu Cố đối đãi với cô rất nhiệt tình, không ngừng gắp thức ăn, sợ cô bị đói.

Ăn xong cơm trưa, Vu Cố không để cô ở phòng khách lâu: “Đi phòng ngủ của tôi ngủ một lát, buổi chiều cũng không có tiết.”

Trà Trà xua tay, giọng rất nhỏ đáp: “Không cần đâu.”

“Không cần ngại, giữa trưa ngủ một chút tinh thần sẽ tốt hơn.”

“Tôi không ngại mà.”

“A? Sao mặt cậu đỏ vậy?”

“Nóng.”Trà Trà nói đại.

Cô bước vào phòng ngủ mà mặt xấu hổ đến mức nhìn khắp nơi.

Phòng ngủ chính rộng hơn chục mét vuông không quá nhỏ.

Nhưng Trà Trà cảm thấy không khí bên trong không đủ, nhiệt độ càng ngày càng cao, đứng hay ngồi cũng không thoải mái.

Cuối cùng đi đến cạnh cửa sổ, mở cửa kính ra, gió lạnh thổi ùa vào.

Đôi tay cô đặt trên cửa sổ, hơi kiễng chân lên. Vừa rồi vì cảm thấy nóng nên cô đã cởi áo khoác dài tay ra. Bây giờ cô chỉ mặc chiếc áo cổ tròn có tay ngắn màu trắng, quần jean bó sát, cô duỗi chiếc cổ thiên nga đường cong tuyệt đẹp, sợi tóc bị gió thổi tung lên có chút lộn xộn, cánh môi hồng nhuận no đủ tươi cười giống như trái đào ngày hạ.

Vu Cố nhìn chằm chằm mặt cô thật lâu, trong mắt đầy si mê quyến luyến, chờ khi Trà Trà xoay người, bốn mắt chạm nhau, ánh mặt cậu lại khôi phục bình thường, vẻ thanh lãnh nhạt nhẽo cất giấu vài phần ôn hòa nhu ý, như tắm mình trong gió xuân, làm người ta cảm thấy thoải mái.

Vu Cố biết cô có thói quen ngủ trưa: “Mệt không? Tôi đi sửa luận văn, cậu ngủ trên giường tôi chút đi.”

Trà Trà thật sự hơi mệt, nhưng cũng biết ngủ ở giường người khác không tốt lắm: “Không có gì, tôi có thể chơi di động mà.”

Vu Cố chưa nói gì: “Cũng được, nếu khát thì nói với tôi, tôi giúp cậu lấy nước.”

Trà Trà gật đầu: “Được."

Nói xong, cậu ngồi trước bàn đưa lưng về phía cô, đeo kính lên, bắt đầu sửa luận văn trên máy tính.

Trà Trà ngồi ở đầu giường thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, đường cong cằm của thiếu niên sắc bén, hầu kết nhô lên có độ cung rõ ràng, hình dáng cánh tay dưới lớp áo sơ mi săn chắc, cậu trầm ổn nghiêm túc làm việc, khí chất phát ra khác hẳn lúc ở trước mặt cô.

Có loại mị lực của người đàn ông thành thục.

Trà Trà chột dạ, cũng không dám nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, xem đủ thì thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu chơi di động.

Hình ảnh trên màn hình di động càng ngày càng mơ hồ, mí mắt càng thêm sụp xuống.

Trà Trà dựa vào đầu giường, đầu ngày càng nghiêng xuống, bùm một tiếng rơi trên gối đầu.

Vu Cố dừng tay gõ bàn phím, xoay người lại nhìn cô, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Đừng cố gắng chống đỡ, nên ngủ đi.”

Đầu óc Trà Trà choáng váng, nâng mặt lên, ngơ ngác ngồi tại chỗ, Vu Cố đứng lên định nhấc một góc chăn lên.

Trà Trà vốn đang dần mất ý thức vì cơn buồn ngủ bỗng tỉnh táo hẳn lên: “Từ từ!”

Tiếng nhắc nhở của cô vẫn chậm một chút.

Vu Cố đã xốc chăn lên, hai chiếc quần lót màu đen cô thuận tay nhét lung tung vào chăn liền hiện ra trên khăn trải giường.

Mí mắt Vu Cố cũng không động, thản nhiên cầm quần lót lên, bỏ vào ngăn kéo bên dưới tủ quần áo, rồi tìm cho cô một cái gối mới trong tủ: “Này.”

Đương sự không thấy xấu hổ.

Trà Trà cũng chỉ có thể tự mình tẩy não rằng cô cũng không xấu hổ.

Trà Trà cởi giày ra, chậm rì rì lên giường của cậu, chui vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận, nói: “Tôi rất sạch sẽ, sẽ không làm bẩn giường của cậu.”

Tuy Vu Cố có thói ở sạch, những vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ cô, cậu nói: “Khăn trải giường mới giặt hai ngày trước, cũng rất sạch sẽ, cậu yên tâm ngủ đi, đến giờ tôi sẽ kêu cậu dậy.”

Trà Trà nói được.

Cô thật sự rất mệt, thân thể chống cự không nổi đồng hồ sinh học đã dưỡng thành thói quen, gối trên gối đầu của anh dần ngủ.

Động tác Vu Cố lưu loát gỡ gọng kính xuống mũi, ánh mắt đen tối không rõ nhìn chằm chằm cô gái trên giường, cậu cũng không biết mình đã nhìn bao lâu.

Giống như không bao giờ nhìn đủ.

Nếu như cả đời có thể nhìn cô như vậy thì thật tốt.

Vu Cố biết suy nghĩ của mình không bình thường.

Tình yêu của người bình thường không nồng nhiệt đến vậy.

Cũng chẳng vặn vẹo như vậy.

Có đôi khi nhìn thấy Trà Trà cùng người thân nói nhiều một câu, cậu sẽ không vui.

Vu Cố hy vọng mình sẽ là người đàn ông quan trọng nhất trong lòng cô.

Không một ai có thể thay thế.

Mỗi bước đi của cậu đều là muốn dụ dỗ cô, thiết kế đúng chỗ, chỉ vì muốn có được tấm chân tình của cô.

Cậu có thể vì cô mà giả vờ cả đời, ra vẻ đạo mạo quân tử.

Vu Cố đi đến mép giường, ngón tay nhẹ nhàng dừng ở sườn mặt cô, đến cánh môi hồng nhuận thì dừng lại vài giây, hầu kết giật giật, nhịn xuống những dục niệm không đúng.

Trà Trà ngủ không nhận giường, ngủ ở trên giường của người khác vẫn rất ngon.

Vừa không mộng mị, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp ôn nhu quanh quẩn bên tai cô.

“Trà Trà, dậy đi, nên về trường học rồi.”

Trà Trà bị âm thanh này kêu trong lúc mơ ngủ, cô chậm rãi nâng lên mí mắt, lúc mở to mắt đầu óc có chút không rõ ràng.

Chàng trai đã thay một bộ đồ sạch sẽ, quần dài áo ngắn tay, eo hẹp lưng mỏng, một đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ, anh cong eo, tay dừng trên đỉnh đầu cô, khuôn mặt tinh xảo phóng đại trước mắt cô.

Tim Trà Trà đập loạn vài nhịp, sau đó đập thình thịch, tim đập như muốn nhảy đến cổ họng, cô từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, quần áo trên người nhăn nhúm, chiếc áo ngắn tay cuốn lên eo trên bụng lộ ra phần nhỏ vòng eo thon trắng mềm mại.

Vu Cố cụp mắt xuống, ánh mắt tối sầm lại.

Trà Trà cho rằng cậu không phát hiện, cuống quýt sửa sang lại quần áo, sau khi xuống giường thì đeo giày, cô nói: “Cậu có phải về trường không?”

“Không cần về.” Vu Cố giúp cô gấp chăn màn xong nói: “Tôi đưa cậu về.”

“Như vậy có phiền cậu không.”

“Không có gì.”

Trà Trà ừm một tiếng, trong lòng thật ra không có chút kháng cự nào, thậm chí còn muốn được cậu đưa về nhà.

Từ Nguyệt thấy hai đứa nhỏ muốn ra cửa, còn kêu: “Trà Trà, sau này tới nhà dì chơi nhiều chút nha.”

Trà Trà trịnh trọng nói: “Vâng ạ.”

Thời gian còn sớm, hai người đứng ở trạm giao thông công cộng ở đầu hẻm chờ xe.

Chuyến xe buýt 101 có thể về thẳng nhà Trà Trà, bọn họ đợi khoảng mười phút, xe liền tới.

Sau khi lên xe cũng không có mấy người.

Vu Cố để cô ngồi ở vị trí sau gần cửa sổ, mình thì cầm tay vịn, cậu thoạt nhìn gầy yếu nhưng cánh tay có cơ bắp rõ ràng.

Trà Trà nhớ đến không lâu trước đây sức lực anh bắt lấy cánh tay cô thật sự rất lớn.

Cô lại nghĩ lệch đi.

Hình như bất kỳ nơi nào của anh đều rất lớn.

Trà Trà vốn dĩ rất nhanh quên, lại nhớ lại lúc trưa nay thấy hai chữ ----XL.

Cô nhịn không được nhắn tin cho Trần Tâm Ý, cô hỏi: [Tiểu Ý, XL có tính là lớn không?]

Trần Tâm Ý: [Cậu có ý gì?]

Ba giây sau, tài xế già của ký túc đã hiểu.

Trần Tâm Ý: [Các cậu đã tới bước này rồi sao? Thật trâu bò mà.]

Trần Tâm Ý: [ Vu Cố là thiên phú dị bẩm rồi, cậu diễm phúc không cạn, chú ý thân thể.]

Trà Trà nhíu mày nhìn tin nhắn cô ấy gửi tới, toàn nghĩ lung tung cái gì không.

Vu Cố ở trên đỉnh đầu cô cười nhẹ: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Trà Trà có tật giật mình: “Không có gì.”

Vu Cố nhắc nhở: “Sắp đến trạm rồi.”

Sau khi xuống xe, Trà Trà có hơi luyến tiếc không nói nên lời, vì thế cô hỏi: “Cậu có muốn vào nhà tôi ngồi chút không?”

Vu Cố lắc đầu: “Để lần sau đi.”

Trà Trà khó nén khỏi mất mát, nhưng trong chốc lát đã lấy lại tinh thần: “Được.”

Vu Cố là một thợ săn đủ tư cách, thời điểm săn thú cần kiên nhẫn hơn bình thường gấp mười lần.

Anh nói: “Thứ hai gặp.”

“Ừ, được.”

Trà Trà về nhà, trong phòng có khách.

Tập trung nhìn thì ra là mẹ Thẩm Chấp.

Vốn dĩ Nhan Tuệ và Sở Thanh Ánh đang trò chuyện với nhau rất vui, nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt nhìn về bên kia----

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng ở cửa, nhìn các bà, chờ nhận ra người, chào một tiếng dì khỏe.

Nhan Tuệ rất thích đứa nhỏ Trà Trà này, vừa thấy cô thì không khép miệng được: “Trà Trà, sao bây giờ mới về? Dì chờ con lâu rồi đấy.”

Cô gật gật đầu: “Giữa trưa con đến nhà bạn học chơi.”

Nhan Tuệ ôm bả vai cô: “Vừa rồi dì và mẹ con nói đến chuyện của con đấy.”

Trà Trà hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”

Nhan Tuệ tới Giang gia để hỏi thăm tin tức, chọn đúng thời điểm Giang Thừa Chu không có nhà.

Nếu Giang Thừa Chu ở nhà, bà cùng Sở Thanh Ánh chẳng nói được mấy câu sẽ bị đuổi về.

Một buổi trưa Nhan Tuệ trong tối ngoài sáng nói đến hôn sự của hai đứa nhỏ.

Sau khi Sở Thanh Ánh nghe xong, cũng không phản cảm, nhưng cũng không thể hiện ra bản thân thích hay không.

Hôn sự của con cái, còn xem chúng có đồng ý hay không.

Sở Thanh Ánh tuyệt đối sẽ không ép buộc con gái gả cho người khác, chính bà đã không có cuộc hôn nhân hạnh phúc, nên không muốn để cuộc sống bất hạnh này lặp lại trên người con gái.

Thẩm Chấp là đứa bé bà nhìn lớn lên, tính cách thế nào, bà cũng coi như hiểu rõ.

Con gái đối với Thẩm Chấp có tâm tư gì đều không giấu nổi mẹ nó là bà.

Nếu là hai bên cùng có tình cảm thì còn được.

Nhưng hiện thực thì ngược lại, Sở Thanh Ánh không nhìn ra tình cảm Thẩm Chấp dành cho Trà Trà.

Đây là điều mà bà băn khoăn.

Nhan Tuệ có thể nhìn ra bà lo lắng điều gì, cười nói: “Bà yên tâm, chính miệng A Chấp nói với tôi, nó thích Trà Trà, nếu không thì tôi cũng sẽ không tới nói chuyện này với bà.”

Lời này không chỉ khiến Sở Thanh Ánh ngây người mà Trà Trà nghe xong cũng có chút sửng sờ.

Thẩm Chấp nói với mẹ hắn là hắn thích cô?

Không không không, cô cũng không tin.

Hắn chỉ là luyến tiếc một đứa ngốc ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Hôm nay Nhan Tuệ tới là để thăm dò, hai đứa nhỏ tuổi không lớn, tương lai thành bộ dáng gì, ai cũng không nói trước được.

Nhan Tuệ khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ của Trà Trà, bà hỏi: “Trà Trà, con thích A Chấp không? Nếu thằng bé trở thành bạn trai của con, con có đồng ý hay không?”

Ai cũng biết Trà Trà thích Thẩm Chấp.

Ai cũng nhìn ra cô thích Thẩm Chấp.

Dường như tất cả mọi người đều nhìn ra Thẩm Chấp không có bất kỳ ý tứ gì với cô.

Trà Trà nói: “Dì à, con không thích cậu ấy.”

Biểu cảm của cô vô cùng bình đạm: “Con chỉ xem cậu ấy là anh trai trúc mã nhà bên thôi.”

Lúc trước, sau khi Thẩm Chấp uống rượu rồi buồn khổ, chính là như vậy nói cho người khác----tôi không có biện pháp thích cô ấy, tôi chỉ xem cô ấy là em gái nhà bên.