Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 39: Hỏa Táng Tràng (2)



Phùng Cảnh Niên lấy điện thoại đưa cho hắn, “Làm gì vậy?”

Thẩm Chấp bỏ lại mấy chữ: “Gọi điện thoại.”

Sau đó đi ra ngoài ban công, gõ số điện thoại của cô từng số từng số một.

Trên màn hình hiện ra ghi chú: 【 Sở Trà 】.

Thẩm Chấp nhìn tên cô chớp mắt sửng sốt một cái. Trước đó hắn cũng không biết điện thoại của Phùng Cảnh Niên sẽ có số của Trà Trà.

Thẩm Chấp thử gọi qua, giọng nữ máy móc lạnh như băng truyền tới tai hắn —— “Xin lỗi quý khách, số điện thoại ngài gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”

Hắn mặt không chút thay đổi tắt điện thoại. Nói vậy Trà Trà đã chặn số tất cả người trong ký túc xá của bọn họ.

Gió lạnh ban đêm ập vào mặt hắn, cái lạnh thấu xương đập vào trên mặt hắn lạnh như tuyết.

Ánh trăng tĩnh mịch, bóng đêm dày đặc.

Thẩm Chấp nhìn chằm chằm điện thoại đã tắt đi, cả khuôn mặt sớm đã không còn huyết sắc. Hắn nhấc chân, chậm rì rì vào phòng. Trả điện thoại lại cho Phùng Cảnh Niên, hắn giống như thuận miệng hỏi: “Sao điện thoại của cậu lại có số Trà Trà?”

Phùng Cảnh Niên cũng không để trong lòng, “Lúc mới khai giảng đại học năm nhất, lần đầu tiên cậu đưa Trà Trà đi ăn cơm chung với chúng tôi, cô ấy đều lưu số của tất cả bọn tôi.”

Mới đầu Phùng Cảnh Niên và Thôi Nam đều cho rằng Trà Trà muốn hỏi chuyện, hoặc là muốn bọn họ để ý Thẩm Chấp.

Kết quả Trà Trà bình thường hầu như không liên lạc với bọn họ.

Chỉ có lần đó, chính là hôm Thẩm Chấp bỏ cô đi sân bay đón Khương Diệu Nhan, cô tìm không thấy người, mới gọi điện cho bọn họ để hỏi.

“Khi đó cô ấy hẳn là chuẩn bị chu đáo. Sợ lỡ như cậu xảy ra chuyện gì, cô ấy tìm không thấy cậu, còn có thể tới hỏi bọn tôi một chút.” Bây giờ Phùng Cảnh Niên đoán là như vậy.

Thẩm Chấp nghe vậy cũng không nói gì. Hắn bật tất cả đèn ở trong ký túc xá lên, sau đó không biết tìm kiếm cái gì ở trong ngăn kéo, động tác vội vàng.

Phùng Cảnh Niên nhìn đống thuốc ở trên bàn của hắn, thở dài, lại hỏi: “cậu tìm cái gì vậy?”

Thẩm Chấp tìm sim điện thoại. Hắn mua một đống sim, mỗi một cái đều chỉ có thể dùng một lần.

Lần thứ hai gọi lại cho cô, vẫn không gọi được.

Chủ tiệm bán sim điện thoại gần như đã quá quen với Thẩm Chấp. Mỗi tháng hắn dường như có thể mua gần hết sim trong tiệm.

Thẩm Chấp tìm một hồi lâu, mới lấy từ trong một góc ra một chiếc thẻ sim không biết là đã dùng qua hay chưa.

Trán của hắn sớm đã đổ mồ hôi, sắc mặt không ổn lắm, vẻ mặt điên rồ.

Thôi Nam và Phùng Cảnh Niên liếc nhau, hai mắt nhìn nhau, cũng không dám lên tiếng hỏi han.

Thẩm Chấp thay sim vào điện thoại, ôm tâm lý thử chút, ấn xuống dãy số của Trà Trà.



Điện thoại vẫn chưa được bắt máy.

Mu bàn tay Thẩm Chấp nổi gân xanh rõ rệt. Hắn lại bắt đầu miên man suy nghĩ, bây giờ đã gần 11 giờ tối, cô làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn quy luật, có lẽ là đã ngủ rồi?

Cuối cùng, bên kia cũng bắt máy.

Trà Trà mới làm xong bài tập, vừa mới chuẩn bị nằm xuống, cô nhìn cuộc gọi của một dãy số xa lạ, “alo? Ai vậy?”

Lúc trước Thẩm Chấp không dám phát ra âm thanh, không muốn để cô biết cái người điên luôn gọi điện thoại cho cô là hắn.

Cổ họng của hắn như gỗ mục, dây thanh quản phát ra giọng nói khàn khàn khó nghe, hắn nói: “Là tôi.”

Hắn lập tức lại, nói: “Trước mắt cậu đừng tắt máy.”

Cô im lặng thật lâu, hơi thở của Thẩm Chấp chậm lại, tập trung đến nín thở, trái tim treo ở trên không trung không có cách nào thả lỏng.

Trà Trà nói: “Thẩm Chấp, tôi muốn đi ngủ.”

Nói xong sáu chữ này, cô cúp cuộc gọi bọn họ.

Tuy rằng chỉ có sáu chữ đơn giản này, nhưng trong lòng trống trải của Thẩm Chấp đã yên tĩnh đi rất nhiều.

Chỉ cần nghe thấy thanh âm của cô, nỗi sợ hãi không có lý do trong lòng hắn, dần dần lắng xuống.

Thẩm Chấp một lần nữa tắt đèn ký túc xá, lên giường.

Trong bóng đêm, hắn mở to hai mắt, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Những chi tiết thường ngày trước đây không ngừng bò ra ngoài.

Từ trước tới nay Thẩm Chấp cũng không có cách liên hệ với bạn cùng phòng của Trà Trà, không quan tâm sở thích của cô, đến cả sinh nhật của cô cũng quên.

Hắn là người làm tổn thương.

Mặc dù chuyện kia hắn không có lừa cô, hắn cũng là một người bạn trai không đủ tư cách, chỉ biết nhận tình cảm của cô mà không đáp trả.

Thẩm Chấp bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, đầu óc dần dần mơ màng. Hắn nghĩ, cuối cùng đêm nay đã có thể ngủ một giấc thật ngon.

*

Trà Trà cuối cùng cũng biết những cuộc gọi số lạ gần đây là do ai gọi tới. Dãy số lạ hết lần này tới lần khác, gọi đến cũng không chặn được. Lúc nghe điện thoại thì hai bên lại im lặng hồi lâu.

Cô tưởng là có người gọi nhầm số, còn có ý tốt nhắc nhở vài lần.

Sau khi nhận được quá nhiều cuộc gọi như vậy, cô mới từ từ nổi lên nghi ngờ, nghĩ rằng là trò đùa dai của các bạn học.

Thì ra đều là Thẩm Chấp.

Hắn đây là đang trả thù cô sao? Không cho cô sống yên ổn?

Không, cái này cũng không đúng.

Tính cách của Thẩm Chấp, lạnh lùng đến như vậy, chỉ sợ hắn ngay cả tâm tư trả thù cô cũng không có.

Trần Tâm Ý mới rửa mặt xong đi từ phòng tắm ra, thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại phát ngốc, thuận miệng hỏi: “có ai gọi điện cho cậu sao?”

Trà Trà rũ mắt: “Người lạ, gọi nhầm số.”

“À.” Trần Tâm Ý vừa sấy tóc, vừa nói: “Hay cậu đổi số điện thoại đi? Gần đây cậu cũng hay bị gọi nhầm lắm á.”

Trà Trà cười cười: “Sau này chắc chắn là sẽ không có.”

Trần Tâm Ý sấy khô tóc, trước khi lên giường còn tỉ mỉ skincare, một khi cô đã mở miệng là không có cách nào dừng lại, “Trà Trà, ngày mười một cậu định đi làm gì vậy?”

“Hôm mười một tớ muốn làm xong bài tập thực hành của nhóm tớ.”

“Bài tập thực hành năm nay của các cậu là gì?”

“Lên núi cắm trại.”

“Còn tốt hơn so với bọn tớ.” Trần Tâm Ý tức giận nói: “Cũng không biết tại sao lại có cái bài tập thực hành này.”

Bài tập thực hành bắt buộc phải làm nghiêm túc, nếu không môn này không có điểm. Nếu không tích đủ điểm, đến lúc lên năm bốn đại học cũng không có cách nào tốt nghiệp suông sẻ.

Trà Trà thở dài: “Tớ cảm thấy bài tập thực hành của các cậu tốt hơn so với bọn tớ, tớ có hơi sợ cắm trại ở trên núi.”

“Sợ cái gì? Dựng lều cắm trại chắc chắn không đến lượt cậu làm đâu, đến lúc đó cậu nhớ kết thêm bạn bè.”

Trong lòng Trà Trà yên lặng ghi nhớ chuyện này.

Điện thoại lại vang một tiếng "Tinh" lên.

Mấy ngày nay Văn Hoài luôn nhắn tin cho cô, nếu không thì là gọi điện thoại. Thái độ kính trọng xưa nay chưa từng có. Sau đó xin Trà Trà một lần nữa đồng ý làm bạn tốt ở trên wechat.

Trà Trà đồng ý lời mời bạn tốt của anh.

Xa xa ở phim trường Văn Hoài nhìn thông báo đã được đồng ý ở điện thoại, khóe miệng cong lên.

Anh biết Trà Trà rất dễ mềm lòng, cho dù là lạnh lùng cũng không nỡ lạnh nhạt với anh lâu.

Anh ở chỗ nhắn tin gõ một tràng thao thao bất tuyệt (*), thế nào cũng phải hơn hai trăm chữ.

(*) Nguyên văn là 长篇大论, tức bài diễn thuyết, bài luận dài. Ở đây có thể hiểu là một tin nhắn cực dài.

Văn Hoài kiểm tra lại một lần, xác nhận không có đánh sai, lập tức ấn phím gửi.

Sau đó ——

Anh thấy một cái dấu chấm than màu đỏ thật lớn, phía dưới còn có một dòng chữ rất nhỏ: 【 Đối phương từ chối nhận tin nhắn của bạn. 】

Trà Trà đồng ý lời mời bạn tốt của anh, chỉ là để chặn rồi xóa kết bạn với anh.

Văn Hoài tức đến ngứa răng, một phát đạp vào cái ghế bên cạnh. Trợ lý và tài xế ở phía sau đều hoảng sợ: “Anh Hoài, cái ghế chọc giận anh sao?”

Văn Hoài trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, “Tôi không thể đá cái ghế?”

Anh là tổ tông.

Ai dám nói anh một câu không phải.

“Anh muốn đá thì đá, đá hỏng chúng ta vẫn còn.”

Vẻ mặt trợ lý và tài xế đau khổ bốn mắt nhìn nhau, dùng khẩu hình nói chuyện: “Có phải Khương tiểu thư lại lười không trả lời tin nhắn của anh ta không vậy?”

Tài xế gật đầu: “Tôi nghĩ là vậy.”

Lúc trước Văn Hoài và Khương Diệu Nhan lén gặp mặt, đều là trợ lý và tài xế lén đi trường học đón người. Hai người họ ẩn nấp rất tốt, chắc chắn không cho đám paparazzi có cơ hội chụp được.

Văn Hoài không sợ tình yêu bị đưa ra ánh sáng, cho dù là ông trời cũng không có cách ngăn cản anh yêu đương. Anh chỉ sợ sau khi bị phơi bày sẽ khiến cuộc sống của Khương Diệu Nhan chịu ảnh hưởng.

Tài xế và trợ lý đều không muốn làm.

Cầm nhiều tiền như vậy có được cái gì? Mấy ngày này Văn Hoài ngày càng khủng bố, còn nóng nảy hơn so với ăn thuốc nổ.

Ngón cái Văn Hoài ấn ở huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, chờ sau khi khí thuận, mới tìm WeChat của Trà Trà ——

Ha ha, không tìm được.

Trà Trà gậy ông đập lưng ông, bây giờ Văn Hoài đến xin làm bạn bè cũng không được.

“Rầm” một tiếng, ghế dựa thật sự bị Văn Hoài đá hỏng.

Bây giờ Văn Hoài tức giận không nhỏ, người của đoàn phim đều kẹp chặt cái đuôi làm việc. Lúc này không một ai dám xui xẻo đụng tới anh.

*

Trước hôm nghỉ Trà Trà hỏi thăm trong lớp một vòng, chỉ có Vu Cố là giống cô, bị chọn đi lên núi cắm trại.

Ngày xuất phát cắm trại là chín giờ sáng mùng mười tháng hai, tập trung ở cổng lớn của trường học. Còn có các bạn học ở khoa khác đi bằng xe buýt, thuê xe qua lại, tiện lợi an toàn.

Đáng lẽ ngày lễ Quốc Khánh, Giang Châu tính đưa em gái đi hòn đảo tư nhân nghỉ dưỡng, ai ngờ cô lại không đi được. Có chút mất mát, cau mày nói: “Hay là em không đi được không?”

Trà Trà lắc đầu: “Không được, vậy không có điểm thực hành.”

Giang Châu cũng là người từng trải, anh nói: “Anh nhờ bạn bè tăng điểm giúp em.”

Trà Trà tựa như một sứ giả chính nghĩa, “Anh à, từ nhỏ em không bao giờ gian lận.”

Giang Châu thấp giọng thở dài, nhẹ nhàng nhéo đôi má mềm mại trắng nõn của cô, “Chỉ là anh rất muốn đi du lịch với em thôi.”

Gương mặt Trà Trà chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt đen láy nhìn Giang Châu, cô dang tay ra ôm anh, “Anh, có thể chờ đến khi em được nghỉ đông, rồi chúng ta đi ha?”

Giang Châu sao có thể không đồng ý, “Cũng được.”

Người trong nhà biết được Trà Trà muốn đi cắm trại, một lần đi này là ba ngày bốn đêm, cơ bản đều tỏ vẻ không đồng ý.

Đặc biệt là Giang Thừa Chu, khuôn mặt trầm xuống, cả đêm qua cũng không quá vui vẻ.

Trà Trà nói: “Cha ơi, tại sao cha không cho con đi?”

Giang Thừa Chu nhìn cô, “Quá nguy hiểm.”

Nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Đi với cô toàn mấy đứa nhóc chưa từng trải sự đời, có thể làm được việc gì?

Trà Trà nói: “Núi Hồi Kê là khu danh lam thắng cảnh cấp 5A, rất rõ chính quy. Cha không cần lo lắng như vậy.”

Giang Thừa Chu cũng chỉ là ngoài miệng nói không đồng ý, có thể không tham gia thì không tham gia. Nhưng trên thực tế, ông dường như không cách nào từ chối bất kỳ yêu cầu gì của con gái.

Ông miễn cưỡng đồng ý, sau đó giúp cô chuẩn bị tốt đồ vật đi cắm trại.

Lều trại, túi ngủ, dai găm các loại, dao mổ laze có ba bốn cái.

Đối mặt biểu cảm sợ hãi của con gái, Giang Thừa Chu nâng mí mắt lên, bình tĩnh nói: “Dùng để phòng thân.”

So sánh với cha con nhà họ Giang không tình nguyện, phản ứng của Sở Thanh Ánh hoàn toàn khác biệt.

Bà rất vui vẻ, xoa xoa đầu con gái, “Nên đi nhiều một chút, trải nghiệm những điều mà mình chưa bao giờ làm.”

Không nên giống bà, có rất nhiều việc nghe như chỉ là một việc bình thường nhưng dường như bà vẫn chưa từng làm.

Thời sinh viên của bà là độ tuổi thiếu nữ đẹp nhất, lại gặp được Giang Thừa Chu. Xuất hiện trong thế giới của bà, những ngày tháng tươi đẹp đó lập tức kết thúc.

Cho nên bà hy vọng con có thể sống tự do thoải mái, phóng khoáng xinh đẹp.

Không nên giống bà.

Trà Trà nhìn người mẹ đang cười, ôm bà, “Mẹ, chờ con tốt nghiệp, con cũng muốn đưa mẹ đi cắm trại.”

“Được thôi.”

Giang Thừa Chu cười cười, “Con muốn đưa mẹ con đi chỗ nào?”

Trà Trà nói: “Không nói cho cha.”

Giang Thừa Chu nhẹ nhàng bật cười, mở hai tay ra ôm lấy bả vai Sở Thanh Ánh, nửa thật nửa giả nói: “Mẹ con là của cha.”

Khi còn nhỏ Trà Trà không hiểu lắm, nhưng sau khi trưởng thành, dần dần cảm thấy cha và mẹ có gì đó không đúng.

Trà Trà vẫn là có thể phân rõ yêu và không yêu.

Cha của cô rất yêu mẹ, mấy năm nay cho dù công việc bận bịu, buổi tối vẫn sẽ về nhà ăn cơm.

Từ trước tới nay Trà Trà cũng chưa thấy hai người bọn họ cãi nhau, là thật sự rất hạnh phúc.

Trà Trà từng gặp cha mẹ của bạn học cô, không có ai giống như cha và mẹ cô cả.

Có đôi khi Trà Trà cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn cha có hơi kỳ lạ, trong lòng xung đột.

Giống như có yêu, có sợ hãi, cũng có sự đau đớn rất sâu.

Lúc học cấp hai, Trà Trà rất ngu ngốc hỏi mẹ cô: “Mẹ, mẹ không yêu cha sao?”

Khi đó Trà Trà cảm thấy nếu sống cùng một người mà mình không yêu cả một đời, thật sự đau đớn biết bao nhiêu.

Nếu lúc ấy mẹ gật đầu thừa nhận, Trà Trà đã sẵn sàng nói: “Mẹ, chúng ta không cần cha.”

Nhưng mà mẹ chỉ cười cười, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn phía phương xa, bà nói: “Mẹ yêu ông ấy.”

Tôi là thật.

Yêu là giả.

Tiếc là Trà Trà còn nhỏ đã tin.

Cho tới hôm nay, cả nhà cũng chưa phát hiện, bà nói dối chỉ để lừa chính mình.

Đồ cắm trại Giang Thừa Chu chuẩn bị cho con gái đã giao đến nhà họ Giang vào buổi tối. Trà Trà nhét mấy thứ này vào một cái ba lô rất lớn, những con dao nhỏ kỳ lạ kia đó bị cô khóa vào trong ngăn kéo.

Ngày thứ hai là một ngày nắng, nghìn dặm không mây. Ban ngày 26 độ, buổi tối khoảng mười độ.

Trà Trà sắp xếp hành lý thật tốt, rồi tìm một vị trí trống ngồi xuống.

Bởi vì tối hôm qua cô quá phấn khởi và khẩn trương nên mãi cũng không ngủ được. Cho rằng hôm nay mình đã đến rất sớm, kết quả Vu Cố còn đến sớm hơn cả cô.

Vu Cố biết cô say xe, cố ý chiếm vị trí ở hàng phía trước. Cậu vỗ vỗ chỗ ngồi gần cửa sổ bên cạnh “Trà Trà, cậu lại đây, ngồi bên cạnh tớ.”

Trà Trà đi qua đó ngồi, kéo chiếc rèm màu xanh da trời ra, nhìn ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng tốt lên theo.

Vu Cố bóc một quả quýt, nếm hương vị trước, cũng không chua lắm.

Ngón tay gầy gò trắng nõn của thiếu niên tẽ múi quýt ra rồi đưa tới bên miệng cô, “Rất ngọt, cậu nếm thử đi.”

Hành động thân mật như vậy của hai người bọn họ thật sự không thích hợp.

Nhưng Vu Cố lại tự nhiên không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.

Trà Trà hé miệng, miếng quýt được đưa vào miệng, cắn xuống tràn đầy vị ngọt của nước, ăn ngon làm cô nheo đôi mắt lại, “Thật ngọt.”

Vu Cố cứ như vậy đút toàn bộ quả quýt từ từ cho cô, cuối cùng lại bỏ vỏ quýt vào lòng bàn tay cô.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của thiếu nữ, Vu Cố nói: “Nếu chút nữa cậu mà say xe thì hãy ngửi mùi vỏ quýt, cái này tốt hơn so với uống thuốc say xe nhiều.”

“Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”

Trà Trà không nghĩ tới mình sẽ gặp được Thẩm Chấp trên chiếc xe này. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, quần cũng màu đen, giống như một sát thủ lạnh lùng tàn nhẫn.

Hắn tới có hơi chậm.

Thì chỉ còn lại vị trí ở hàng phía sau.

Nhưng có một bạn nữ có lẽ là bởi vì thích hắn, không nỡ để hắn chịu xóc nảy, cam tâm tình nguyện nhường vị trí cho hắn.

Cứ như vậy, Thẩm Chấp lại ngồi tại phía sau Vu Cố và Trà Trà.

Bây giờ Thẩm Chấp không thể gặp Vu Cố, năm ngón tay không tự chủ được nắm lại.

Cậu chỉ là đồ dối trá, giả vờ đáng thương tỏ vẻ bị hại, cái thứ hèn hạ làm bộ làm tịch.

Đi từ trường học đến núi Hồi Kê mất 3 tiếng.

Xe buýt một đường đều đi rất vững vàng, nhưng Trà Trà vẫn bị say xe. Mặt trắng bệch, rất nhanh không còn sức sống, mềm oặt giống như bông hoa héo rũ.

Trong tay cô nắm vỏ quýt mà Vu Cố đưa, đưa lên chóp mũi ngửi mùi. Ngửi thấy mùi hương thanh ngọt, cảm giác buồn nôn trong dạ dày mới tốt hơn một xíu.

Vu Cố nhẹ nhàng đặt đầu cô ấn ở trên vai cậu, “Dựa vào toé ngủ một lát đi.”

Âm thanh cậu dịu dàng, “Tỉnh ngủ sẽ đến nơi.”

Ba tiếng, trên xe có người ngủ được, có người không ngủ được.

Thẩm Chấp không chỉ say xe, lại còn bị ép nhìn cô dựa vào Vu Cố ngủ.

Thẩm Chấp thiếu chút nữa nôn ra ở trên xe. Khi đến quảng trường dưới chân núi, hắn xuống xe chạy đến thùng rác bên cạnh, mật đắng đều tuôn ra.

Bạn học ý tốt lấy cho hắn chai nước, “Cậu không sao chứ?”

Thẩm Chấp súc miệng, giọng nói khàn khàn, xua xua tay nói: “Không có việc gì, cảm ơn.”

“Đi thôi, chúng ta phải lên núi trước khi trời tối, tìm được một nơi để thích hợp để cắm trại.”

“Được.”

Sắc mặt Thẩm Chấp quá kém, dưới ánh mặt trời làn da như sứ ngọc trắng nõn, lộ ra vẻ mặt không khỏe lắm.

Một xe người vừa đùa giỡn nói chuyện vừa cõng đồ dùng nặng nề. Cuối cùng trước khi trời tối cũng tìm được một nơi thích hợp để cắm trại.

Buổi tối có thể thấy mảng sao lớn trên không trung, sáng sớm cũng có thể thấy cảnh mặt trời mọc tráng lệ.

Trà Trà dưới sự trợ giúp Vu Cố dựng được lều trại, nằm thử xem túi ngủ có thoải mái không.

Lều của Thẩm Chấp dựng ở đối diện cô. Động tác của hắn rất nhanh, ống quần hơi hơi cuốn lên. Lúc căng dây, trên cánh tay nổi cơ bắp, không thể nghi ngờ đường cong xương khớp mạnh mẽ của thiếu niên lộ ra.

Chờ một mình dựng xong lều trại, phía sau lưng quần áo Thẩm Chấp ở đã ướt đẫm, trên trán cũng thấm mồ hôi.

Sắc trời bắt đầu tối, những du khách đông đảo tới núi Hồi Kê vào ban ngày phần lớn đã đi về, buổi tối cũng yên tĩnh trở lại.

Sao trời bị mây đen che khuất, dự báo thời tiết nói phải một lúc lâu nữa mây đen mới tan.

Lúc ấy là có thể thấy sao.

Mọi người ngồi ở trên đất bằng, chờ tầng mây tan đi.

Có mấy bạn nữ sức khỏe không tốt lắm, không kiên trì nổi, “Tớ ngủ trước một lát, xíu nữa ngôi sao xuất hiện các cậu nhớ gọi tớ nha.”

“Được!”

Trà Trà cũng cảm thấy có chút mệt và buồn ngủ.

Cô cũng nói: “Cố Cố, tớ đi vào ngủ một lát.”

Vu Cố nói: “Được, tớ sẽ gọi cậu.”

Trà Trà vừa vào nằm trong túi ngủ không lâu, bên ngoài trại lại có tiếng thét của một bạn nữ, “A! Có rắn!”

“Làm sao làm sao vậy?!”

“Rắn chạy mất rồi, nhưng tớ thật sự vừa mới nhìn thấy nó.”

Mọi người lại bắt đầu tìm rắn, đã tìm ở tất cả các ngóc ngách mà vẫn không thấy, có lẽ là trốn đi rồi.

Trà Trà sợ rắn muốn chết, lại còn ồn ào như vậy, cô lập tức tỉnh táo, không thể nào mà ngủ được.

Bỗng nhiên cô bắt đầu sợ hãi, không dám ngủ một mình.

Trà Trà ôm chặt bản thân, bật đèn điện thoại lên, cảm giác sợ hãi mới tan biến đi một chút.

Vu Cố đứng ở bên ngoài lều của cô, “Trà Trà, ngủ rồi sao?”

“Không phải.” m thanh của cô có hơi run.

Im lặng vài giây, Vu Cố hiểu rõ: “Sợ à?”

Trà Trà hít hít mũi, “Có rắn.”

“Cậu chờ tôi một chút.”

Trà Trà ngồi ở túi ngủ, khẩn trương nắm lấy ngón tay.

Qua không bao lâu, Vu Cố mở cửa lều của cô ra, trên tay ôm gối và túi ngủ của mình, giọng nói nghe có chút mềm mại nói: “Tớ ngủ chung với cậu.”

Thẩm Chấp ở chiếc lều đối diện nhìn Vu Cố vào lều của Trà Trà.

Hắn dùng ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm thật lâu, đôi mắt ê ẩm, chân cũng đứng có hơi tê, thanh niên ôm túi ngủ đi vào tìm cô, còn chưa có đi ra.
— QUẢNG CÁO —