Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 24: Đánh Hắn



Trà Trà thật sự không muốn gặp lại Thẩm Chấp.

Không phải vì bọn họ đã chia tay, mà là hiện tại cô đã có thể chán ghét Thẩm Chấp.

Không phải vì một câu chúng ta chia tay nhẹ nhàng, mà là tình cảm suốt bao năm qua nói phủi cũng không thể ngay lập tức có thể phủi sạch được.

Cô cần một chút thời gian, để có thể từ từ đi ra.

Hiện tại Trà Trà nhìn thấy Thẩm Chấp, trong đầu đều nhớ đến những ký ức đau khổ trước kia, nhìn sườn mặt hắn giống như lại trở về trong đêm tuyết cô đơn hiu quạnh ấy.

Những kí ức ấy cứ lặp đi lặp lại như vậy, đối với cô, quá mức đau buồn.

Trà Trà khi đó xoay người rời đi, thì bị Thẩm Chấp lại nắm chặt tay cô không buông, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt hiện lên tơ máu, hắn chưa bao giờ có hành động thô bạo ngang ngược như vậy với cô.

Trà Trà cũng rất ngang bướng, cô cắn chặt răng, mặt vô cảm hất tay hắn ra.

Cô vừa động, Thẩm Chấp càng dùng thêm sức, ấn mạnh cổ tay của cô vào cửa cầu thang, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Trà Trà trước sau đều cúi đầu, tầm mắt hướng xuống mặt đất, “Tôi không muốn nói chuyện với cậu.”

Thẩm Chấp an tĩnh vài giây, hắn ra một hơi thở dài mới nói, “Trà Trà, ngẩng đầu nhìn tôi.”

Trà Trà làm như không có nghe thấy.

Thẩm Chấp hoàn toàn bị cô ngó lơ.

Cô thật sự không hiểu, Thẩm Chấp vì cái gì mà vẫn tới tìm cô.

"Tôi không chấp nhận chia tay.”

“Trà Trà, tôi không chấp nhận.”

Thẩm Chấp còn nói rất nhiều...

Tâm trạng của Trà Trà sau khi nghe xong cũng chẳng có gì thay đổi, mũi chỉ có hơi cay cay một chút.

Cô yên lặng nghe Thẩm Chấp nói, cô không trả lời, cũng không chút phản ứng nào.

Giống như cô chỉ đang nghe câu chuyện của người qua đường nào đó không liên quan đến mình.

Tính cách Thẩm Chấp lãnh đạm nhưng khi làm việc lại là nam sinh cực kì ôn nhu, hắn dường như chưa từng hành động thô lỗ như vậy đối với Trà Trà, cưỡng ép bắt cô ngửa mặt lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Trà Trà thật sự không thể nhịn được nữa, nâng tay lên cho hắn một cái tát, trong mắt cô tràn ngập sự căm ghét, người trước mắt dường như không phải chàng trai mà cô từng yêu rất nhiều năm trước, mà là một kẻ bắt cóc hung ác.

Cô gằn từng chữ: “Cậu, cút.”

Thẩm Chấp bị một cái tát này của cô làm mặt nghiêng về một bên, mặt hắn vừa nóng vừa đau rát.

Càng làm cho hắn cảm thấy đau khổ hơn chính là ánh mắt chán ghét không thèm che giấu của cô.

Ánh mắt ấy chứa đầy sự ghê tởm và thống hận.

Cô hận hắn sao? Cô tàn nhẫn bảo hắn cút.

Thẩm Chấp ngây ngẩn cả người, cô thật sự hận hắn sao?

Mắt cô hơi ươn ướt, hàm răng cô nghiến chặt, cố gắng giữ sự bình tĩnh trên mặt.

Móng tay cô sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, sự đau đớn này không tính cái gì cả, không bằng vết thương lòng khi bị Thẩm Chấp lần lượt xé rách ra.

Hắn cái gì cũng không biết.

Hắn cái gì cũng không hiểu.

Tất nhiên là hắn không biết gì.

Thậm chí hắn còn cảm thấy, hắn vô tội.

Hắn không có làm sai bất cứ chuyện gì.

Không có gian lận, không có bạo lực, không có bất cứ chuyện gì đáng trách.

Hắn, chỉ là, không đủ yêu cô, mà thôi.

Trà Trà run rẩy nâng mí mắt lên, nước mắt bị cô ép chảy ngược vào trong.

Từ trước tới nay đều là cô nhẫn nhịn chịu đựng.

Bởi vì thích hắn.

Bởi vì quá thích hắn.

Cái gì cũng có thể chịu đựng.

Cái gì cũng có thể lui một bước.

Chỉ mong có thể ở bên hắn là tốt rồi.

Những ủy khuất đó cô đều có thể không để tâm đến.

Được chôn trong vòng tay của hắn liền cảm thấy thật hạnh phúc.

Trà Trà ổn định lại giọng nói của mình, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Chấp, có phải cậu cũng cảm thấy tôi vô cớ gây chuyện?”

Thẩm Chấp trầm mặc một lúc, thật thà nói: “Tôi không có.”

Hắn chỉ là không nghĩ ra, một chuyện nhỏ như thế tại sao lại trở thành như vậy.

Trà Trà nhìn vào mắt hắn, nhàn nhạt nói: “Buổi tối hôm đó, tôi đã nghe thấy hết những gì cậu nói cùng bọn họ.”

Thẩm Chấp một lúc sau mới phản ứng lại, cũng không nhớ rõ buổi tối mà cô nói là hôm nào?

Hắn thật sự nghĩ không ra.

Hắn cũng hoàn toàn không nhớ rõ.

Trà Trà cũng không muốn nhớ lại, mỗi lần nhắc tới là một lần nhớ lại, những lời nhận xét lạnh nhạt và lí trí của Thẩm Chấp đều là dao nhỏ, cắt vào tim cô.

Trà Trà hít thở thật sâu, mới có thể xoa dịu tâm trạng bình tĩnh, mới có thể làm cho những cảm xúc vội vàng mãnh liệt trong ngực chậm rãi hạ xuống.

Cô lại hỏi: “Cậu quên rồi sao? Chính buổi tối cậu đi cùng Khương Diệu Nhan.”

Trà Trà thừa lúc hắn thất thần, nhẹ nhàng đem tay của mình thoát ra khỏi gông xiềng của hắn, cô nói nhẹ nhàng, từ từ nói ra, giọng nói vừa thong thả lại bình tĩnh, giống như đang kể về chuyện cũ của người khác: "Chắc cậu không biết, đêm hôm đó tôi đứng cách cậu không xa.”

Thời tiết rét lạnh.

Bão tuyết bay tán loạn.

Cô tay chân lạnh lẽo, một thân một mình đứng trong bão tuyết.

“Tôi không liên lạc được với cậu liền cảm thấy lo lắng sợ hãi, ngốc đến mức bất chấp sự an toàn của mình đi tìm cậu, còn thiếu chút là đi báo cảnh sát.”

Trời lạnh lẽo như vậy.

Cô run run rẩy rẩy chờ một người trở lại trường học, chỉ cần có thể nghĩ đến người có thể liên lạc được đều đã hỏi.

Cô không nghĩ tới Thẩm Chấp sẽ bỏ đi.

Càng lo lắng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nếu có thể, Trà Trà muốn đem ký ức buổi tối ngày hôm đó nhấn nút xóa bỏ, quá đau khổ.

Nếu cô chuyện gì cũng không nhớ rõ thì cô thật ngu ngốc, nếu cô nghĩ mình đang sống trong một xã hội tươi đẹp, cái gì cũng không có mất đi thì chính là mơ mộng.

Nhưng mà Thẩm Chấp nhất quyết ép cô phải đem đoạn ký ức đau khổ đó nói ra, kéo tơ lột kén, không buông tha cho cô.

Chàng trai trước mắt sắc mặt trắng bệch, mười đầu ngón tay chống vách tường, thân hình cao gầy lung lay một chút, cảm giác choáng váng xẹt qua.

Trà Trà nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ đau xót của hắn, tiếp tục nói: "Hồi tôi ở trong trường, ngay lúc trường học đang mở cửa, thấy bạn cùng phòng của cậu đi ra ngoài, tôi liền đi theo.”

Lúc đó thấy bóng lưng của hắn trong lòng cô như có cục đá treo giữa không trung được gỡ xuống.

Cô nghĩ, hắn không có việc gì là tốt rồi.

Trà Trà nói: “Rạng sáng ngày hôm đó tuyết rơi xuống rất nhiều, tôi một chút cũng không cảm thấy lạnh, tôi đứng ở phía sau cậu, tôi nghe thấy anh nói với bọn họ anh chưa từng thích tôi, anh không có cách nào để yêu tôi.”

Dao cùn mới sắc.

Người trong lòng mở miệng nói ra những lời lạnh nhạt, so với mùa đông tháng mười hai còn lạnh lẽo hơn.

“Cậu không biết lúc tôi tỏ tình với cậu, tôi đã hồi hộp như thế nào đâu.”

Khi đó cô chờ mong biết bao nhiêu.

Sau này cô mới biết được, thì ra chờ mong vốn là việc nuối tiếc nhất cuộc đời này của cô.

Cô thích thầm hắn lâu như vậy, rất đúng là một đứa ngốc.

“Hồi đó, tôi thậm chí còn không cần lời tỏ tình của cậu là vì tôi muốn ở cạnh cậu, tôi chỉ muốn cho cậu biết, cũng có người yêu cậu bằng cả trái tim. “

Trà Trà lúc ấy đã chết lặng,cô cố gắng bình tĩnh nói ra những lời này, “Cậu ở bên tôi bởi vì tôi hiểu chuyện, tôi nghe lời, tính cách tôi mềm yếu đúng không? Không đúng, là tôi yếu đuối, cho nên xứng đáng bị anh coi như thế thân của Khương Diệu Nhan, bị cậu coi như lốp xe dự phòng, bị anh coi như vật hi sinh để điều hòa tâm trạng, phải không?”

Là bởi vì quá cô ngốc, cô đơn thuần.

Cô không suy đoán hắn với sự ác ý.

Cho nên bị lợi dụng lừa gạt.

Thẩm Chấp đầu óc choáng váng, tiếng khớp xương đập vào tường giòn tan, trên trán nổi lên những đường gân xanh, khóe mắt hắn đỏ lên, không muốn tin: “Cậu đều nghe thấy hết sao?”

Trà Trà nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi nghe thấy hết.”

Một lúc sau.

Trà Trà nhìn vào mặt hắn, cô nói: “Tình yêu bắt đầu từ mùa hè, vậy nên kết thúc tại mùa đông đi.”

Lời nói sâu tận trong tim đã nói ra, bí mật sau cùng chỉ có mình cô biết.

Nỗi đau ngàn đời ấy dường như đã nguôi đi không ít.

Tuy rằng Trà Trà vẫn không thể thoải mái như trước, nhưng mỗi khi nhắc tới như bây giờ thì chỉ cảm thấy buồn và tiếc nuối.

Nhưng so với lần trước, khi nhắc đến những ký ức này thì cô đã tốt hơn rất nhiều. Lần trước khi nhắc đến cô đều cảm thấy như sắp chết.

Trà Trà ngước mắt lên, trầm giọng nói: “Cho nên xin cậu, không cần hòa giải với tôi, đâu ai biết được đây có phải là lời nói dối thứ hai hay không."

Cô hít một hơi, hàm răng run nhè nhẹ, nghiến răng nói rành mạch từng câu từng chữ: “Cũng xin cậu đừng xem tôi thành một người sẽ đau đớn khổ sở, đừng làm tổn thương tôi một cách liều lĩnh, đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

Hòa giải đối với Trà Trà mà nói thì đã không có ý nghĩa gì khi cô với hắn nói câu chia tay kia, cũng trở thành việc không có khả năng.

Cảm tình mười mấy năm, không phải một sớm một chiều là có thể hoàn toàn biến mất.

Làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, nói quên thật sự là rất khó có thể quên được.

Nhưng không phải là ký ức lúc Thẩm Chấp bắt cóc cô, làm lý do để cô và hắn hòa giải.

Trà Trà cũng sẽ không có ký ức bị bắt cóc.

Thẩm Chấp có chút khó thở, ngực nặng nề, bên tai ong ong ong nghe không rõ, đầu óc cũng đau từng chút từng chút một.

Tối hôm qua gặp ác mộng, giống như bây giờ đều trở thành hiện thực.

Ngôn ngữ thành vũ khí sắc bén đả thương người.

Thẩm Chấp nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng đến buổi tối hôm đó cô có bao nhiêu sợ hãi khổ sở.

Cũng khó trách ngày đó cô đứng trước mặt hắn khóc lóc thảm thiết.

Thẩm Chấp cảm giác mình bị vài câu nói tự thuật của cô đào rỗng trái tim, trống rỗng, đau đến đờ đẫn.

Cửa cầu thang đã được mở ra, Trà Trà nói xong những lời này liền trở lại phòng học.

Thẩm Chấp bị va đập mạnh có chút hoảng hốt, đau đến nỗi không thẳng nổi eo, hắn đỡ lan can, từng chút từng chút một thở dốc, tầm nhìn trước mắt mơ hồ, hắn bước hụt chân, từ cầu thang tầng trên ngã xuống dưới, thân thể lăn vài vòng, té ngã ở chân tường.

Thẩm Chấp ngã trên mặt đất, thân thể không có chỗ nào là không đau, hắn tự ngã xuống đất không dậy nổi, lúc lâu sau, chàng trai từ trong cổ họng phát ra tiếng khóc đau đớn.

Nước mắt của con trai không thể rơi xuống.

Nhưng hắn thật sự không nhịn được.

Hắn thật sự không nghĩ tới, sẽ làm Trà Trà tổn thương như vậy.

Nước mắt ấm áp tràn ra khóe mắt, hắn nâng lên tay, che đôi mắt lại, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

*

Trà Trà giống như không có việc gì quay về phòng học.

Trần Tâm Ý dùng ánh mắt dò xét hỏi cô rốt cuộc sao lại thế này? Mọi người trong lớp đều nhìn thấy.

Trà Trà nghĩ một chút, cô nói: “Không có việc gì, tôi đánh hắn ta.”

“......” Trần Tâm Ý ngơ người lập tức cho cô một ngón cái, “Trâu bò, con thỏ nóng lên sẽ cắn người!”

Đây là tiết tính đại số.

Những gì thầy giảng đều cực kì khó hiểu, học sinh ngồi dưới như đang nghe tụng kinh, gật gù buồn ngủ.

Trà Trà là một trong số học sinh nghiêm túc nghe giảng, sau khi tan học cô cảm thấy có chút mệt, cơm cũng chưa ăn, trực tiếp về ký túc xá ngủ bù.

Nhiều năm sau.

Trà Trà lại mơ thấy cuốn tiểu thuyết kia.

Cô mơ thất tất cả nam chính nam phụ trong tiểu thuyết, trừ nữ chính ra.

Mà lần này.

Cô cuối cùng cũng mơ thấy nhân vật nữ trong đó.

Quả nhiên.

Là Khương Diệu Nhan.

Thân mang hào quang xinh đẹp người gặp người thích Khương Diệu Nhan.

Mà cô đâu?

Cô còn chưa thấy cô xuất hiện ở bất kì chương nào trong thời gian này, ngay cả tên họ cũng không xứng có được.

Cô cuối cùng cũng tỉnh dây, cô không phải là nữ chính ngọt ngào mang trong mình hào quang sáng chói.

Trà Trà tỉnh lại, ngồi ở trên giường hai mắt nhìn xa xăm, phát ngốc thật lâu.

Cô nghĩ, thế nào cũng được.

Yêu sao thì yêu.

Yêu sớm đều không có kết cục tốt.

Cô hiện tại chỉ muốn học tập thật tốt.