Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 41: Sao Phải Khách Sáo




Mười phút sau, Lê Tiếu đến nơi bảo vệ luận văn ở tòa lầu tổng hợp.
Trong phòng 307, có mấy sinh viên trong nhóm bảo vệ luận văn đang ngồi.

Giang Úc cũng ở trong số đó.
Thứ tự bảo vệ của Lê Tiếu là bảy, đúng chín giờ chính thức bắt đầu.
Giảng viên hội đồng phản biện vẫn chưa đến, những sinh viên khác vừa nhìn thấy Lê Tiếu đều tỏ vẻ như hiểu biết với vẻ mặt khác nhau.
Giang Ức ngồi bàn thứ hai hàng trước nhướng mắt, kiêu ngạo mỉa mai liếc Lê Tiếu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tài liệu luận văn trong tay Lê Tiếu, Giang Ức liền khinh miệt nhếch mép, cười như không cười mà hỏi: "Cô chuẩn bị luận văn thế nào? Có lòng tin sẽ thông qua không?"

Lê Tiếu tiện tay đặt luận văn trên bàn, dùng đầu gối gạt ghế ra ngồi xuống, mắt nhìn thẳng, lạnh nhạt nói: "Lời này thì cô nên hỏi hội đồng phản biện."
Giang Ức nghẹn họng, vuốt mái tóc dài giễu cợt: "Tôi chỉ quan tâm cô thôi!"
Nghe thế, Lê Tiếu lẳng lặng quay đầu, đối mặt với đôi mắt lập lòe của Giang Ức, mắt nai hiện lên vẻ châm chọc: "Cần tôi cảm ơn cô không?"
Nụ cười trên mặt Giang Ức cứng đờ, cô ta cúi đầu nghịch móng tay, cố làm ra vẻ mà nói: "Cảm ơn thì không cần, dù gì cũng chung phòng ký túc xá mấy năm nay, sao
phải khách sáo thế."
Lê Tiếu bỏ mặc Giang Ức, nhưng nhếch môi cười đầy ẩn ý.
...
Quá trình bảo vệ luận văn bắt đầu.
Bốn giảng viên trong hội đồng phản biện đúng giờ ngồi ở bàn dài trước bục.

Học sinh cũng bắt đầu tiến hành bảo vệ theo thứ tự.
Vì luận văn chuyên ngành kỹ thuật sinh học tế bào cần lượng kiến thức rất cao với kinh nghiệm dày dặn nên thành viên hội đồng phản biện cực kỳ nghiêm túc kiểm tra chi tiết.
Huống hồ, chuyên ngành kỹ thuật sinh học tế bào của Đại học Y Nam Dương phải nói là đứng đầu cả nước, đồng thời có sự hỗ trợ của phòng thí nghiệm tế bào gen cấp quốc gia.

Trong điều kiện như thế, có thể tưởng tượng được độ khó của luận văn tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật tế bào thế nào.
Mười lăm phút trôi qua, sinh viên đầu tiên | kết thúc phần bảo vệ luận văn của mình.

Bầu không khí trên bục rất nghiêm túc.

Dường như các thành viên hội đồng phản biện có ý kiến khác nhau.

Sau mấy phen thảo luận, họ vẫn không công bố kết qua ngay, mà để sinh viên ở dưới đài chờ, rồi bảo sinh viên thứ hai lên bục.
Giang Úc là người thứ ba bảo vệ luận văn.

Cô ta ngồi ngay ngắn bên cạnh Lê Tiếu, thỉnh thoảng liếc liếc nhìn cô, cứ như trong lòng đã có dự tính.
Lúc này, mấy sinh viên ngồi sau chợt nhỏ giọng trao đổi.

Chắc vì quá ngạc nhiên nên tiếng thảo luận cùng lớn dần.
"Không ngờ cô ta lại là người như thế? Hóa ra là cố ý gài tang vật cho Lê Tiếu cơ."
"Đúng là buồn nôn, chuẩn bài vừa đánh trống vừa la làng.

Nếu tôi là Lê Tiểu thì quyết phải tố cáo cô ta tội phỉ báng và xâm phạm quyền danh dự!"
Tiếng thảo luận càng lúc càng sôi nổi, Giang Ức cau mày, nghi ngờ liếc nhìn phía sau.
Bất ngờ thay, các sinh viên đó đang nhìn cô | ta với ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Giang Úc: "?"
Trong lòng cô chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.


Giây kế tiếp, cô ta cố bình tĩnh lại, dời tầm mắt rồi lấy điện thoại trong túi ra.

Sinh viên thứ hai đã kết thúc phần bảo vệ nên đến lượt cô ta lên bục.
Không thể khác hơn, Giang Ức đành phải từ bỏ ý muốn đăng nhập vào diễn đàn.

Cô ta nghĩ mấy ngày nay diễn đàn bị đóng băng, không thể nào tự dưng lại khôi phục ngay hôm bảo vệ luận văn.
Nhưng tiếng thảo luận của các sinh viên càng lúc càng lớn khi cô ta bước lên bục.
"Yên lặng đi!" Giảng viên hỗ trợ của hội đồng phản biện nghiêm mặt cảnh cáo.

Hội trường yên tĩnh trở lại.
Giang Ức bình tĩnh lại, bắt đầu giới thiệu bản thân.
Mọi thứ tiến hành theo tuần tự, nhưng khi cô ta chuẩn bị giải thích về luận văn của mình thì ngoài hành lang phòng 307 vang lên một giọng nói chối tai phá vỡ bầu không khí.
"Lê Tiếu đâu? Hoa khôi Lê Tiếu không biết xấu hổ của các người có phải đang ở trong phòng này không?".