Phía Sau Tan Vỡ

Chương 6



– Tôi chỉ muốn thưởng cho ông một món đồ chơi để thoả mãn ông đêm nay thôi.

Câu nói của Chu Đức Tấn khiến một người lo lắng, còn một người thì vô cùng sung sướng.

Lương Tú Trân không ngờ Chu Đức Tấn lại có ý định này thật. Hắn thật sự để cô trở thành gái bán hoa phục vụ cho lão chủ tịch già này. Cánh cửa phòng vẫn chưa khoá, nếu chạy vẫn có thể thoát ra khỏi đây. Nhưng một khi đã rời đi, Chu Đức Tấn chắc chắn sẽ tìm cách bắt cô quay trở về. Hành phạt sẽ nặng hơn gấp bội. Lương Tú Trân thực sự không biết nên xử trí ra sao.

Chủ tịch Mạc xoa hai tay vào nhau, gương mặt lộ rõ vẻ sung sướng. Ham mê dục vọng trong người không thể kìm nén, đến cả lời nói cũng không khống chế nổi. Lão vui mừng, gấp gáp hỏi.

– Được Chu tổng thưởng cho, một kẻ hèn mọn thấp bé như tôi chắc chắn sẽ không từ chối. Ngài có thể cho tôi biết món quà đó là gì không?

Chu Đức Tấn thở dài đầy thất vọng.

– Tôi đã mang đến rồi chẳng lẽ ông không nhận ra!

Chủ tịch Mạc liếc mắt nhìn về phía Lương Tú Trân rồi à lên một tiếng như đã hiểu ra mọi chuyện. Lão cười toe toét không ngậm được miệng định đứng dậy hành động liền bị Chu Đức Tấn ngăn cản.

– Ông làm trò gì đấy?

– Dạ? Không phải ngài nói đã mang quà đến cho tôi rồi sao? Tôi… tôi chỉ… bóc quà thôi mà.

– Tôi nói mang quà đến cho ông nhưng có nói quà là gì sao?

– Tôi… tôi…

– Nóng vội thì không tốt đâu!

Chủ tịch Mạc bị dội một gáo nước lạnh vào mặt khiến suy nghĩ đê tiện trong đầu lão dập tắt. Lão sợ không dám làm trái ý Chu Đức Tấn liền ngồi xuống dừng hành động đang làm lại.

Ngay sau đó, Chu Đức Tấn liền đứng dậy rời khỏi ghế. Nhưng đôi chân còn chưa bước đến bước thứ ba đã bị một bàn tay nhỏ nắm lấy tay áo giữ lại. Hắn quay đầu nhìn, nhận ra Lương Tú Trân đang cố níu kéo như thể cô không muốn hắn rời đi. Chu Đức Tấn nhẹ nhàng gỡ tay Lương Tú Trân ra khỏi người, ghé sát tai thì thầm.

– Tôi sẽ quay lại, ở đây đợi tôi!

– Ông ta…

– Yên tâm! Tôi không bắt em phục vụ loại bỏ người như lão. Đợi tôi!

Lương Tú Trân lương lự một lúc rồi cũng buông tay khỏi người Chu Đức Tấn. Hắn cười rồi nhanh chóng rời đi.

Cánh cửa phòng đóng lại vang lên âm thanh khá lớn. Nhưng rồi sau đó vài giây căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có của nó. Bây giờ chỉ còn Lương Tú Trân cùng với chủ tịch Mạc, một bầu không khí ảm đạm đến lạnh sống lưng.

Chu Đức Tấn nói không cần phục vụ chủ tịch Mạc nhưng trong lòng Lương Tú Trân lại xuất hiện một nỗi sợ vô hình.

Ngay từ lần đầu gặp mặt Lương Tú Trân đã cảm thấy chủ tịch Mạc có vấn đề. Lão bề ngoài bóng bẩy nhưng ánh mắt đê tiện luôn hướng về phía cô. Lương Tú Trân nhiều lần nhận ra, liên tục dùng tay che chắn những chỗ nhạy cảm thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi lão. Khi nãy Chu Đức Tấn còn ở trong phòng, lão không dám ho hé. Bây giờ chỉ có cô và lão, mặc dù Chu Đức Tấn khẳng định không để lão động vào người cô nhưng làm sao Lương Tú Trân dám chắc lão không giở trò đồi bại?

Hướng ánh nhìn về phía cửa, Lương Tú Trân chưa bao giờ mong đợi Chu Đức Tấn xuất hiện đến thế.

Chủ tịch Mạc ngồi thẫn thờ chờ đợi, lòng nóng như lửa đốt. Lão thực sự muốn biết món quà mà Chu Đức Tấn nhắc đến là gì, muốn xem nó ra sao. Hiện giờ ngọn lửa trong người lão dâng cao, không thể dập tắt đặc biệt là khi chỉ có lão và cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp trong phòng.

Lão chăm chăm nhìn Lương Tú Trân thật lâu, đôi chân dài thon thả trắng mịn của cô càng làm lão thêm kích thích. Bây giờ lão chỉ muốn lao đến như con vật bị bỏ đói lâu lắm. Thế nhưng nghĩ đến lời cảnh báo của Chu Đức Tấn, lão lại sợ.

Những lời Chu Đức Tấn nói khi nãy rõ ràng ẩn ý Lương Tú Trân không phải người mà lão có thể động vào. Bản thân lão hiểu rõ nếu dám gây chuyện với người của Chu Đức Tấn hậu quả sẽ ra sao. Thế nhưng từ trước đến nay lão chưa từng thấy Chu Đức Tấn gần phụ nữ, lần này đột nhiên lại mang theo một cô gái phải chăng là có ẩn tình?

Chủ tịch Mạc suy nghĩ rất lâu. Lão băn khoăn với việc có nên động vào người của Chu Đức Tấn hay không. Và rồi, lão thông suốt. Lão cho rằng Lương Tú Trân cũng chỉ là một hạng gái bán hoa trong quán. Bỏ mặc những lời cảnh báo khi nãy, lão đứng dậy bắt đầu tiến về phía Lương Tú Trân.

Nhận ra điều bất thường, Lương Tú Trân lập tức phòng ngự. Chủ tịch Mạc tiến một bước, Lương Tú Trân liền lùi một bước cho đến khi chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng.

Lương Tú Trân trong lòng vô cùng hoảng loạn nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh bên ngoài khi đối mặt với lão.

– Ông muốn làm gì?

– Làm gì sao? Tất nhiên là làm em sung sướng đêm nay rồi.

Lão cười lên một cách khoái chí, đầy man rợ rồi cứ thế xong đến chỗ Lương Tú Trân Trân.

Lương Tú Trân dùng hai tay để ngăn cản lão lại, cố không cho lão động vào người. Cô lớn tiếng đe doạ.

– Ông không nghe Chu Đức Tấn nói gì sao? Tôi không phải loại gái đến đây để phục vụ ông, khôn hồn thì mau tránh xa tôi ra.

– Mày nghĩ đem Chu Đức Tấn ra doạ sẽ làm tao sợ thì mày nhầm to rồi đấy! Loại gái nhảy như mày chỉ đang nằm ngửa ăn tiền thôi. Phục vụ tao tốt, tao sẽ không bạc đãi.

Lão vừa dứt lời, Lương Tú Trân không ngần ngại mà cho lão một cái bạt tai không những thế cô còn lên gối huých mạnh vào phần mềm của lão. Lão đau đớn không kịp phản ứng bởi cơn đau từ hai nơi truyền đến. Lương Tú Trân nhân cơ hội định chạy thoát thân thế nhưng vẫn không nhanh được bằng tay lão.

Lão kìm nén cơn đau vào bên trong. Lần đầu tiên bị một người phụ nữ tát, đánh lão thấy nhục nhã ê chề. Hai con mắt lão đỏ sọc hằn lên những tia máu đỏ. Lão túm tóc Lương Tú Trân giật ngược về đằng sau gằn giọng.

– Con ả này, loại gái như mày dám đánh tao. Sướng không biết đường sướng, hôm nay tao sẽ cho mày chết!

– Buông tay ra! Buông ra!

Lương Tú Trân liên tục la hét, vùng vẫy như muốn cầu cứu bên ngoài. Thế nhưng khu vực VIP là phòng cách âm, người bên ngoài làm sao nghe được?

Lão lôi Lương Tú Trân về sau, đẩy mạnh cô xuống ghế nhung rồi dùng thân hình to lớn đầy mỡ đè lên. Hai tay Lương Tú Trân bị khống chế không thể cử động, ngay cả chân cũng bị kìm chặt không nhúc nhích.

Đôi mắt lão nhìn vào thân hình nóng bỏng của Lương Tú Trân không rời. Cái miệng lão cười toe toét, liên tục liếm môi khao khát dục vọng. Hai chữ đê tiện hiện rõ trên gương mặt lão.

– Đêm nay, tao sẽ cho mày lên tiên!

Không một ai đến cứu giúp, Lương Tú Trân chỉ có thể dựa vào bản thân để thoát ra. Thế nhưng tay chân đều bị giữ chặt không thể cử động, cô trốn thoát khỏi tay lão già đê tiện thế nào đây? Sự phẫn uất, tủi nhục dâng trào trong lòng. Lương Tú Trân hận lão dê già này một, hận Chu Đức Tấn mười. Nếu hắn không bỏ đi, cô đã không rời vào tình cảnh này.

– Chu Đức Tấn, tại sao anh lại bỏ tôi một mình ở đây?

Chu Đức Tấn xuống tầng hầm của quán bar gặp nhân viên. Tới địa điểm đã hẹn trước, trước mặt hắn là bóng dáng hai người, một đàn ông một phụ nữ đang chờ đợi.

Nhìn thấy Chu Đức Tấn, hai người họ lập tức cúi đầu chào đầy kính cẩn. Chu Đức Tấn cũng đáp lại bằng một cái gật đầu lấy lệ.

Người đàn ông nhanh chóng lên tiếng.

– Chủ tịch, tôi đã mang người đến cho ngài rồi đây!

Chu Đức Tấn không nói liền quay sang phía cô gái kia cẩn thận quan sát. Chiếc váy đen body ôm sát cơ thể cùng đôi chân dài thon gọn. Mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp vừa mắt khiến Chu Đức Tấn gật đầu khen ngợi.

– Cậu tìm giỏi lắm! Chắc hẳn chủ tịch Mạc sẽ rất thích món quà này.

Dứt lời, Chu Đức Tấn nhìn cô gái căn dặn.

– Công việc chắc cô cũng rõ rồi. Nhanh chóng giải quyết xong lão già háo sắc đấy. Nhớ! Đừng để lại dấu vết.

– Vâng, tôi nhớ rồi!

Cô ta vừa ngừng lại, nhân viên nam bên cạnh liền lên tiếng.

– Chu tổng! Phòng VIP của ngài bên chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Ngài có cần đến đó kiểm tra trước không?

– Không cần, bây giờ tôi sẽ đưa vợ tôi đến.

Nhân viên hiểu ý liền không nói gì thêm mà lặng lẽ rời đi. Chu Đức Tấn cùng người phụ nữ khi nãy cùng nhau quay trở lại căn phòng VIP của chủ tịch Mạc.

Buổi tối hôm nay, Chu Đức Tấn muốn gần gũi với Lương Tú Trân nhưng không phải ở căn biệt thự của Lương gia trước kia. Quán bar này là của hắn, hắn muốn đưa cô đến đây để tìm chút cảm giác mới lạ. Không ngờ những câu nói bâng khuơ ban đầu khiến Lương Tú Trân hiểu lầm hắn muốn cô phục vụ đàn ông. Chu Đức Tấn lười phải giải thích những chuyện bên lề, đợi đến khi xử lý xong chủ tịch Mạc, hắn tự khắc cho cô biết.

– Chủ tịch!

Giọng nói của người phụ nữ đi cùng vang lên khiến Chu Đức Tấn dừng suy nghĩ những chuyện đang diễn ra trong đầu. Hắn quay người lại nhìn cô ta.

– Có chuyện gì?

– Về chuyện của chủ tịch Mạc, tôi sợ…

Cô ta còn chưa dứt câu, Chu Đức Tấn đã hiểu những điều mà cô ta suy nghĩ.

– Chuyện của lão già đó cô không cần phải lo lắng. Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ được giao, phần còn lại tôi tự biết lo liệu.

– Vâng!

Nghe được những lời này, cô ta không còn nỗi lo lắng trong lòng ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cuộc hẹn ngày hôm nay với chủ tịch Mạc vốn dĩ chỉ là cái cơ để Chu Đức Tấn giải quyết cái gai trong mặt. Những lần hợp tác giữa hai công ty, lão già háo sắc kia đã nhiều lần qua mặt khiến ngân sách thâm hụt không ít. Không chỉ dừng lại ở việc bị lỗ vốn đầu tư, chủ tịch Mạc còn liên tục đến những quán bar thuộc quyền của anh quấy phá. Lão nhiều lần gây sự, bắt ép nhân viên khiến lượng khách giảm đi nhiều. Nếu không phải vì lão còn có ích, Chu Đức Tấn đã không để lão già đó sống đến tận bây giờ.

Cuộc làm ăn vào ba tháng trước với chủ tịch Mạc đã được diễn ra. Đôi bên đều ký hợp đồng thoả thuận, Chu Đức Tấn đã suy tính rất kỹ. Sau lần hợp tác này lão không còn lợi ích. Để trừ hoạ về sau cũng như tránh thêm rắc rối, chẳng bằng tiễn lão một đoạn đường, nhanh chóng kết thúc cuộc đời.

Thang máy dừng lại trước tầng cần đến, âm thanh vang lên một tiếng ting báo hiệu.

Chu Đức Tấn bước ra bên ngoài, cô gái kia cũng nhanh chóng lẽo đẽo theo sau. Hai người nhanh chóng bước đến căn phòng VIP nơi lão chủ tịch Mạc cùng Lương Tú Trân đang ở.

Tiếng bước chân vang trên dãy hành lang dài. Chu Đức Tấn đang đến rất gần căn phòng VIP thế nhưng đôi chân dot ngột dừng lại bởi một người đàn ông chắn đường.

Anh ta đứng trước mặt Chu Đức Tấn thở không ra hơi. Mặt mũi đỏ tía tai, trên trán nhễ nhại mồ hôi hệt như ma đuổi. Chu Đức Tấn thoáng nhìn qua cũng đoán được chắc chắn có chuyện không lành.

– Quán lại xảy ra chuyện gì? Hay khách hàng uống say làm loạn?

Những điều mà Chu Đức Tấn nói không đúng một ý vì người đàn ông kia liên tục lắc đầu phủ nhận. Biết Chu Đức Tấn không phải người có tính kiên nhẫn, anh ta vuốt ngực mấy cái nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Anh ta đưa đôi tay run rẩy chỉ về căn phòng cuối dãy hành lang, giọng nói đầy khẩn khoản nghiêm trọng.

– Ông chủ, tôi phát hiện một cô gái bị đánh bất tỉnh trong phòng VIP.