Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 4: Luyện Linh



Dịch: nguyenhien

Mọi người vui mừng nhìn Bạch Tiểu Thuần, cảm thấy tên sư đệ này không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu, bên trong còn không ít ý tưởng xấu. Vì thế, Trương Đại Bàn đứng ra đại diện, ban thưởng cho Bạch Tiểu Thuần một hạt Linh Mễ, nhét vào tay hắn.

Bạch Tiểu Thuần cười vui vẻ, tinh thần lâng lâng. Về tới phòng, còn chưa kịp lên giường thì bao nhiêu thiên tài, địa bảo đã bộc phát tác dụng khiến hắn đầu váng mắt hoa, ngã lăn ra đất ngáy o o…

Sau một giấc sảng khoái, sáng hôm say hắn mở mắt, tinh thần phấn chấn. Cúi đầu xuống nhìn, hắn thấy toàn thân mình có một lớp chấy nhầy màu đen dính trên thân thể thì vội vàng chạy đi tắm rửa. Đám người Trương Đại Bàn đang bận rộn làm điểm tâm cho đệ tử trong tông nhìn thấy đều nở nụ cười.

“Cửu sư đệ, những thứ dơ bẩn ấy đều là tạp chất thải ra từ trong cơ thể đệ. Bỏ chúng đi rồi sau này việc tu hành sẽ thuận lợi hơn nhiều. Mấy ngày nay chúng ta chưa cần tới ngươi, qua mấy hôm nữa ngươi bắt tay vào việc cũng được.”

“Hạt Linh Mễ kia là đồ tốt đó, nhớ ăn sớm kẻo để lâu không tốt đâu.”

Bạch Tiểu Thuần vui mừng, gật đầu đồng ý. Trở về phòng mình, hắn để ý tới cái nồi hình mai rùa, sau đó dứt khoát mang nó ra ngoài lau rửa rồi mang về phòng đặt trên bếp lò. Hắn cầm hạt Linh Mễ trong tay chỉ lớn bằng ngón út, vẻ ngoài bóng loáng kèm mùi thơm tỏa ra rất dễ chịu.

“Đồ ăn của tiên nhân quả nhiên bất phàm.” Bạch Tiểu Thuần cất giọng cảm khái, sau đó lấy mấy đầu gỗ nhóm bếp. Vừa mới đốt lửa, một luồng khí cực nóng liền đập vào mặt hắn khiến mặt hắn nóng ran. Hắn vội lui về sau, vừa nhìn bếp lò vừa lẩm bẩm sự việc sao kỳ lạ.

“Ngọn lửa này không bình thường, chẳng những cháy nhanh mà nhiệt độ cũng cao hơn nhiều so với lửa trong làng.” Vừa nói, hắn vừa săm soi mấy khúc gỗ trong lò.

Đúng lúc ấy, lửa bốc lên khiến Bạch Tiểu Thuần há miệng kinh ngạc. Đường vân thứ nất trên cái nồi hình mai rùa bỗng sáng lên rực rỡ.

Sau một hồi sửng sốt, hắn vỗ vỗ đùi.

“Ta đã nói mà, đây nhất định là bảo bối. Cái nồi này so với cái nồi của đại sư huynh còn tốt hơn nhiều.” Càng ngày, Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy cái nồi này không tầm thường, vội ném hạt Linh Mễ vào trong ấy.

Hắn ngồi một bên chờ đợi. Trong lúc chờ, Bạch Tiểu Thuần lấy cuốn Tử Khí Ngự Đỉnh Công ra, dựa theo những động tác ghi lại trong đó bắt đầu hô hấp, tu luyện.

Vừa bắt tay vào tu luyện thì hắn đã mở mắt, phát hiện những tư thế này hôm qua còn rất khó với hắn, nay đã trôi chảy cực kỳ, không khó khăn chút nào. Phương pháp hô hấp cũng không còn cảm giác hít thở không thông như hôm trước mà rất thoải mái.

Thời gian trước hắn chỉ kiên trì được tối đa là ba bốn lần, hiện giờ đã qua bảy tám lần mà không thấy cảm giác đau nhức.

Nén nỗi vui mừng lại, hắn tiếp tục tu luyện cho tới lúc đã hít thở được tới ba mươi lần, thân thể mới xuất hiện cảm giác đau tức. Đột nhiên, từ trong cơ thể hắn xuất hiện một đám khí lạnh buốt, nhanh chóng di chuyển trong người hắn. Dù chưa đi hết một vòng đã tan biến mất nhưng việc ấy vẫn khiến Bạch Tiểu Thuần kích động nhảy dựng lên.

“Có khí rồi! Ha ha, có khí rồi!”

Hắn đại hỉ, đi tới đi lui khắp phòng. Nhớ lại đám thiên tài địa bảo nhét vào bụng tối hôm qua thì lại tiếc rẻ sao mình lại ăn ít thế.

“Không trách được Trương sư huynh lại bảo thà chết đói trong bếp chứ nhất định không đi ngoại môn tranh phong. Đây là chuyện tốt mà đệ tử ngoại môn không dễ có được.” Nói xong, hắn tranh thủ thời gian ngồi xuống tu luyện tiếp.

Lần này, dựa theo phương pháp hô hấp và những động tác của tầng thứ nhấtTử Khí Ngự Đỉnh Công, hắn kiên trì được tới sáu mươi hơi thở, lượng khí sinh ra trong kinh mạch cũng nhiều gấp đôi lần trước, chúng không ngừng di chuyển trong người hắn.

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Bạch Tiểu Thuần vội dựa theo bức biểu đồ thứ nhất, lặng yên suy nghĩ mấy đường lộ tuyến trong cơ thể. Khí mạch như dòng nước trong cơ thể hắn cũng di chuyển theo đường lộ tuyến hình thành trong đầu hắn. Hắn còn phát hiện ra, từ các vị trí trong thân thể mình còn có một lượng khí lạnh dù nhỏ xuất hiện, hòa cùng luồng khí như dòng nước kia khiến nó càng lúc càng lớn hơn.

Tới cuối cùng, dòng khí đã hóa thành một dòng suối nhỏ, di chuyển trọn vẹn một vòng. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động, trong đầu hắn có tiếng nổ vang.

Cảm giác nhẹ nhàng trước nay chưa từng có tràn ngập thân thể, những chất nhầy dơ bẩn không ngừng tiết ra từ các lỗ chân lông. Dòng suối khí trong cơ thể hắn không tiêu tán. Nó vẫn tồn tại, đồng thời chậm chạp di chuyển khắp toàn thân. Bạch Tiểu Thuần mở mắt, vẻ linh động trong ánh mắt đã nhiều hơn một ít. Thân thể cũng có cảm giác nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

“Khí mạch thường tại chính là biểu hiện ta đã tu thành tầng thứ nhất Tử Khí Ngự Đỉnh Công, đồng nghĩa với việc đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất rồi!” Không kìm được nỗi vui mừng, Bạch Tiểu Thuần chạy vội đi tắm rửa.

Đám người Trương Đại Bàn nhìn hắn như vậy thì đều tươi cười. Bọn họ thấy hắn tu thành tầng thứ nhất nhanh như vậy thì chỉ ngạc nhiên chứ hoàn toàn hiểu lý do vì sao.

Sau khi trở lại phòng nghỉ, Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu mấy hơi, cầm lấy cuốn sách cẩn thận quan sát.

“Sau khi tu thành tầng thứ nhất Tử Khí Ngự Đỉnh Công thì có thể khống chế một ít vật thể. Đây chính là khả năng cách không nhiếp vật của tiên nhân a.”

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên. Dựa theo phương pháp ghi trong sách, hắn di chuyển hai tay tạo thành một ấn quyết đơn giản, sau đó chỉ về cái bàn bên cạnh. Hắn có cảm giác dòng suối nhỏ trong cơ thể như ngựa hoang thoát ra khỏi đầu ngón tay mình. Dòng suối này hình thành một sợi tơ vô hình, tiếp xúc cùng với cái bàn. Đáng tiếc, vừa mới phóng ra thì sợi tơ này run rẩy rồi vỡ vụn.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần hơi tái nhợt, sau một lúc lâu mới hồi phục. Hắn cần thận suy nghĩ rồi quyết định lấy từ trong túi ra một thanh kiếm gỗ. Thanh kiếm gỗ này không biết làm từ loại gỗ gì nhưng nhẹ hơn cái bàn. Bạch Tiểu Thuần nâng tay chỉ về phía thanh kiếm.

Thanh kiếm chấn động, từ từ bay lên nhưng chỉ dâng lên được một tấc thì rơi xuống.

Bạch Tiểu Thuần không nhụt chí. Hắn tiếp tục thử lại, tinh thần còn hưng phấn hơn trước. Thanh kiếm cũng bay lên cao hơn, từ một tấc thành mười tấc, hai mươi tấc, ba mươi tấc… Tới lúc hoàng hôn buông xuống, thanh mộc kiếm đã có thể di chuyển trong không trung. Tốc độ di chuyển không nhanh nhưng không còn bị rơi như lúc đầu nữa.

“Từ nay về sau Bạch Tiểu Thuần ta đã là tiên nhân!”

Bạch Tiểu Thuần đứng đó, vẻ mặt ngạo nghễ, tay trái chắp lại đặt sau lưng, tay phải hướng về phía trước vung vẩy, thanh mộc kiếm trước mặt bay tới bay lui.

Tới lúc luồng khí trong cơ thể hắn trở nên bất ổn hắn mới thu hồi thanh kiếm. Đang muốn tiếp tục tu hành thì ngửi thấy mùi thơm từ trong nồi truyền ra. Hắn ngẩng đầu, hít sâu một hơi. Cả ngày tập trung tu hành, hắn đã quên luôn cái nồi và hạt Linh Mễ trong ấy.

Bước tới mở nắp nồi, một mùi thơm nống nặc từ trong nồi tràn ra. Không biết vì sao, trên thân hạt Linh Mễ lại xuất hiện một đạo ngân văn chói mắt. Ngân văn này rất rõ ràng, mới nhìn dễ khiến người ta kinh hãi tinh thần nhưng theo thời gian, nó chuyển thành màu bạc. Bạch Tiểu Thuần nheo mắt suy nghĩ, sau một lúc, hắn lấy hạt Linh Mễ ra cầm trong tay, ngó nghiêng quan sát.

“Hoa văn này sao trông quen vậy…”, Bạch Tiểu Thuần lộ vẻ suy tư, cúi mắt nhìn bếp lò thì thấy nó đã tắt, gỗ trong lò cháy rụi cả, hoa văn trên thân nồi cũng trở nên ảm đạm.

Hắn chợt nhận ra, hoa văn trên hạt Linh Mễ và trên cái nồi giống nhau như đúc.

Tạm cất đi mối nghi ngờ, để cho an toàn, Bạch Tiểu Thuần chưa vội nuốt hạt Linh Mễ này mà đặt trong bao vải. Trầm ngâm một lúc, hắn bước ra khỏi phòng đi tới chỗ làm việc của đám người Trương Đại Bàn.

Nửa tháng trôi qua. Trong nửa tháng này, việc tu hành của Bạch Tiểu Thuần tiến bộ rất chậm nhưng qua tìm hiểu, hắn cũng nhận ra người khác nấu hạt Linh Mễ đều không làm xuất hiện ngân văn.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hạt Linh Mễ này có điều bất thường, mà cái nồi nấu lại càng cổ quái. Sau vài ngày, theo Hắc Tam Bàn ra ngoài mua sắm mấy thứ cần thiết, ghé qua Tứ Hải Phòng hắn mới biết, đệ tử tạp dịch cũng có thể đi tới một số địa phương như vậy.

Rời khỏi Tứ Hải Phòng, Bạch Tiểu Thuần vui mừng muốn phát điên. Hắn cố nén cho tới khi về tới phòng mình mới lấy hạt Linh Mễ ra cẩn thận quan sát ngân văn với vẻ khó tin.

“Việc tu hành của tiên nhân có ba thứ luyện không thể thiếu, theo thứ tự là luyện dược, luyện khí và…luyện Linh!” Nhớ lại những miêu tả trong điển tịch mình đã xem ở Tứ Hải Phòng, lại so sánh với ngân văn trên thân hạt Linh Mễ, Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng thấy chúng giống nhau.

“Luyện Linh!” Thật lâu sau hắn mới thở dài, thốt ra mấy từ.

Luyện Linh là cách dùng phương pháp đặc thù, cưỡng ép rót lực lượng của thiên địa vào trong vật phẩm. Việc này chẳng khác nào thế thiên hành sử, cướp đoạt lực lượng của thiên địa đẻ cường hóa vật phẩm. Bất kể là đan dược, hương dược hay pháp bảo đều có thể mang ra luyện Linh cho nên bị thiên địa bài xích, tỷ lệ thành công rất thấp. Một khi thành công, uy lực của vật phẩm đại tăng, nếu thất bại đương nhiên vật ấy sẽ thành phế phẩm.

Việc luyện Linh có thể làm nhiều lần, nếu thành công luyện Linh mười lần trên cùng một vật phẩm, vật ấy sẽ xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất. Càng là vật trân quý, sau khi luyện Linh chồng lên sẽ càng trân quý gấp bội. Chỉ có điều, việc luyện Linh chồng lên nhau như thế, càng về sau càng khó thành công. Một số đại sư luyện Linh cũng không dám thử, bởi hậu quả khi thất bại không phải ai cũng chấp nhận được.

“Mấy điển tịch ấy có nói, chí bảo hộ tông của Linh Khê Tông ta là một vật phẩm có cơ duyên lớn lao, chính là Thiên Giác Kiếm đã được luyện Linh mười lần!” Nhớ tới đó, Bạch Tiểu Thuần thấy cổ họng khô khốc, hắn vội nuốt nước bọt, vẻ mặt mê man. Hắn đưa mắt nhìn mấy chục đường vân đã ảm đạm trên cái nồi hình mai rùa kia, trái tim đập rộn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc này hắn đã chắc chắn, Linh Mễ xuất hiện linh văn là do cái nồi nấu này!

Sau một lúc do dự, Bạch Tiểu Thuần cắn răng. Nếu không biết nguyên nhân xuất hiện linh văn, hắn không thể ngủ yên. Giờ biết cái nồi này không tầm thường như thế, bí ẩn ấy càng không thể để cho người thứ hai biết được.

Chờ tới đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần mới cẩn thận đi tới bên cạnh cái nồi. Hắn cẩn thận lấy thanh mộc kiếm ra rồi ném vào trong nồi.

— QUẢNG CÁO —