Người Dấu Yêu Ơi

Chương 16



Đứng dưới cầu thang xoắn ốc, bà Liên ngẩng đầu nhìn theo, mãi tới khi cô nhóc lên tầng hai mới khẽ lẩm bẩm, “Đúng là đứa bé làm người khác lo lắng, điều kiện đứa út nhà họ Tần tốt như vậy mà còn kén chọn cái gì nữa không biết!”

Trong thư phòng, Tần Bách Duật ngồi đối diện Nghiên Quân, trước mặt hai người là một bản vẽ đang mở ra trên chiếc bàn bằng gỗ thật.

Nghiên Quân mừng rỡ nhìn Nghiên Thời Thất đứng trước cửa, thuận tay cuộn bản vẽ lại, chỉ về phía chiếc bàn, “Con gái, để ở đây này!”

Nghiên Thời Thất ngoan ngoãn đặt khay xuống. Hương trà chậm rãi lan tỏa trong thư phòng, hương vị trong trẻo xoa dịu cặp mày đang cau lại của cô.

Cô vừa quay người định rời đi thì Nghiên Quân lại đứng dậy nói: “Con gái, con ở lại với Bách Duật một lát nhé, ba đi toilet!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Cô mới mở miệng tìm cớ từ chối thì Nghiên Quân túc trí đa mưu đã bước ra khỏi cửa trước ánh mắt chống đối của cô...

Im ắng, yên lặng.

Nghiên Thời Thất bối rối đứng ở một bên, mắt lướt qua từng ngóc ngách trong phòng sách, chỉ không chịu nhìn Tần Bách Duật.

Ở chung một phòng như thế này, thật sự là cực kỳ xấu hổ!

Lúc này, cánh tay đã xắn tay áo của Tần Bách Duật vươn qua bàn, nâng ấm lên rót một chén trà xanh. Ánh sáng trong phòng sách vốn không sáng lắm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt anh sâu thẳm như biển, cánh môi mỏng khẽ cong lên, “Em định đứng như vậy mãi sao?”

“Khụ...” Nghiên Thời Thất hắng giọng để chữa ngượng. Cô kéo một chiếc ghế gỗ ra, vừa ngồi xuống thì một tách sứ đã đặt trước mặt cô, giọng đàn ông nhẹ nhàng truyền đến, “Cổ họng khó chịu à?”

Vẻ mặt Nghiên Thời Thất như cười như không, lắc đầu, “Không.”

Anh vừa nói chuyện vừa nâng tách sứ sát bên môi, khẽ thổi tan làn khói, làm nhòa đi đường nét cương nghị nơi gò má.

Nghiên Thời Thất bị ánh mắt thẳng thắn của anh nhìn đến tê dại da đầu. Cô cau mày, nâng tách trà lên, điệu bộ có vẻ rất ngoan ngoãn.

Dường như ánh mắt sâu thẳm của anh có thể nhìn thấu lòng người. Bị khóa trong cặp mắt ấy, Nghiên Thời Thất thấy run rẩy không thể nào lẩn trốn.

Để che giấu cảm xúc đang lộ ra, cô siết chặt đầu ngón tay, đặt chén trà bên môi.

Cảm xúc thấp thỏm bất ổn khiến tay Nghiên Thời Thất long ngóng. Quá nửa tách trà nóng trôi vào miệng... Bỏng! Chết! Cô! Rồi!

“Khụ khụ khụ khụ...” Cô che miệng, không ngừng ho khan dữ dội.

Anh thuận tay đặt tách trà xuống, lòng bàn tay dày rộng, ấm áp xoa lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về. Ánh mắt thâm trầm hiện lên nét vui vẻ, anh bất đắc dĩ hỏi. “Sao lại hậu đậu như thế?”

“Khụ khụ khụ, tôi... Anh...”

Cô bị như vậy là vì ai chứ!

Đầu lưỡi bị bỏng của Nghiên Thời Thất đã tê rần, viền mắt long lanh nước. Cô chỉ vào anh rồi lại chỉ chính mình, cuối cùng đành phải đứng dậy ra ngoài, tìm nước để hạ nhiệt!

Trong phòng sách, bàn tay của anh vẫn khựng lại giữa không trung. Anh nhìn bóng dáng chạy vụt đi của Nghiên Thời Thất, gợn sóng dưới đáy mắt trào dâng; ý cười dịu dàng đọng trên khóe môi, sưởi ấm gương mặt lạnh lùng của anh.

Sau khi trở về phòng, Nghiên Thời Thất không bước ra ngoài nữa. Cô cũng không biết Tần Bách Duật rời đi từ lúc nào, chỉ nghe thấy tiếng động cơ ngoài cửa sổ. Cô trùm chăn kín đầu, từ chối nghe tất cả mọi thứ có liên quan đến Tần Bách Duật.

Cô nghĩ, có phải người đàn ông này xung khắc với cô hay không, nếu không thì sao lần nào xấu mặt... cũng đều vì anh.

Đêm hôm đó, Nghiên Thời Thất ngủ không ngon giấc, trong mơ luôn có một đôi mắt thẳm sâu như biển theo sát không rời. Mãi đến tận sáu giờ sáng, cô bị điện thoại đánh thức, mệt mỏi uể oải không chút sức sống.

Sờ vào điện thoại, cô xoa thái dương, nhận cuộc gọi bằng ánh mắt lờ đờ,”A lô?” Nguồn : we btruy en onlin ez.com

“Sao cậu vẫn còn ngủ? Dậy nhanh lên, Kiều Phỉ Bạch xảy ra chuyện rồi!”