Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương

Chương 19



Khúc Thủy Lưu Thương vào tiết Thượng Tị là thú vui tao nhã có từ thời xa xưa. Mọi người quây quần hai bên bờ sông ngâm thơ đối ẩm, là chuyện hết sức đẹp đẽ. Đến triều đại này, tiết Thượng Tị dần biến mất, nhưng các văn nhân không muốn để thú vui tao nhã như vậy tàn lụi, thế nên họ coi nó như trò tiêu khiển trong tiệc tùng hàng ngày.

Trong Chu phủ có một đường sông nhân tạo, hai bên bờ trồng trúc đào, bốn mùa tươi đẹp. Đặc biệt vào ngày xuân, trúc xanh đào hồng hòa quyện, đẹp không sao tả xiết.

Người như Sơ Trường Dụ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ tiệc Khúc Giang của Chu tam công tử. Chẳng qua ở kiếp trước, sau khi Sơ Trường Dụ nắm được quyền thế, các văn nhân sĩ tử không ai dám nói gì Sơ Trường Dụ, Chu tam công tử thậm chí còn coi thường y. Mỗi lần tụ tập đều che giấu tai mắt của Sơ Trường Dụ, càng không thể nào mời y đến.

Y còn nghe nói, đám văn nhân này nhân lúc tham dự Khúc Thủy Lưu Thương mà viết thơ chế nhạo y, vốn là một cuộc hội ngộ tao nhã, lại trở thành đại hội mắng chửi gian thần như y.

Lúc ấy, Sơ Trường Dụ biết được, chỉ khẽ cười, rồi cấm hết các yến tiệc riêng tư trong kinh. Từ đó về sau, thú vui tao nhã như Khúc Thủy Lưu Thương không còn nữa.

Bây giờ lại lần nữa ở đây, quang cảnh trước mắt Sơ Trường Dụ như cách mười năm. Y nhìn đào hoa rực rỡ bên hàng trúc xanh tươi, trong lòng không khỏi dâng lên niềm vui dễ chịu.

Y thầm nghĩ, tuy ông trời không có mắt, nhưng đối với y quá tốt rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói đầy sức sống từ bên cạnh truyền đến "Kính Thần, đến đây này!"

Giọng nói không hề hòa hợp với không khí tao nhã ở đây. Sơ Trường Dụ quay đầu, thấy Đới Văn Lương gập một chân, dứt khoát ngồi bên sông cười với y.

Đới Văn Lương này giống như Nhị ca Sơ Trường Triệt của mình, từ nhỏ thích vung đao múa kiếm, miễn cưỡng biết được Thiên tự văn, cả Tứ thư Ngũ kinh cũng chưa đọc hết. Đới Văn Lương có thể xuất hiện ở đây, đơn giản là vì tiểu thư Chu gia.

Đới gia và Chu gia cũng xem như thân nhau mấy đời. Kiếp trước, sau khi từ biên cương phía Nam trở về, huynh ấy đã cưới tiểu thư Chu gia. Lúc ấy, nghe gia chủ hai nhà nói, hai đứa trẻ này từ khi còn nhỏ đã định hôn ước.

Tuy nói Sơ Trường Dụ đã sống hai kiếp, nhưng trước khi huynh ấy thành hôn, không hề thấy hai người có qua lại gì, giấu cũng rất kỹ, bản thân chưa từng chủ động để ý, nên không biết gì cả.

Y mỉm cười rồi đến cạnh chỗ Đới Văn Lương ngồi xuống.

Ngày thường tác phong của Sơ Trường Dụ luôn toát lên khí chất công tử cao quý, dù bây giờ đang ngồi bên sông, cũng là kiểu quỳ ngồi nghiêm chỉnh, đoan chính mà tao nhã. Ngồi cạnh Đới Văn Lương, khiến dáng vẻ võ tướng của hắn càng thêm lỗ mãng.

Đới Văn Lương chẳng quan tâm. Sơ Trường Dụ chơi với hắn từ nhỏ, sau đó Sơ Trường Triệt ra quan ải, Sơ Trường Khác hi sinh, hắn yêu thương quan tâm tên nhóc ra gió thổi bay này như đệ đệ ruột của mình.

Sơ Trường Dụ vừa ngồi xuống, hắn liền kéo cánh tay y phàn nàn "Ta ghét nhất là mấy buổi tụ tập của văn nhân cổ hủ, đặc biệt là Chu gia! Nhưng cha ta đã hẹn trước với Chu lão đầu kia, bắt buộc ta phải đến để mở mang kiến thức. Nếu không phải đệ cũng đến, chắc ta sẽ khó chịu mà chết ở đây mất!"

Từ nhỏ Sơ Trường Dụ đã bị võ tướng này không biết nặng nhẹ lôi lôi kéo kéo, sớm đã quen rồi. Nghe vậy, y cười cười, rồi nói đùa "Phụ thân huynh bảo huynh đến Chu phủ, chứ đâu có trói huynh bên sông, nếu huynh cảm thấy chán, thì lát nữa có thể đến chỗ khác chơi mà."

Đới Văn Lương thở dài một hơi, chẳng thèm ngó tới "Đám nhóc Chu gia đứa nào đứa nấy giống hệt cha bọn chúng, ta không quen ai hết, thì ta đi đâu chơi?"

Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, hay thật, còn giả vờ với mình.

Nghe vậy, y cũng không thèm khách khí, thậm chí còn đẩy vai Đới Văn Lương, cười nói "Vậy... tiểu thư Chu gia thì sao?"

"Hả? Tiểu thư Chu gia nào?" nghe vậy, Đới Văn Lương ngẩn ra "Chu gia còn có một tiểu thư à?"

Sơ Trường Dụ khoanh tay, nét mặt không đổi nói "Huynh đừng có giả vờ với đệ. Hai hôm trước, đệ nghe nói rồi, huynh và tiểu thư Chu gia có chút quan hệ, sau này biết đâu chừng sẽ định hôn đó."

Không ngờ, Đới Văn Lương nghe xong tái mặt, đẩy mạnh y ra, nhỏ giọng nói "Đệ đừng có nói bậy! Tạ nhị cô nương rất hay ghen, mấy lời bậy bạ này nếu truyền đến tai muội ấy, ta không còn điểm tâm ngon để ăn nữa đâu!"

Nghe vậy, Sơ Trường Dụ cũng ngẩn người "Tạ nhị cô nương...? Tạ gia nào?"

Đới Văn Lương nghe xong mới nhận ra mình lỡ miệng, lỗ tai chợt đỏ lên, tức giận đổi chủ đề nói "Không có Tạ nhị cô nương nào hết! Nói ta biết, ai nói mấy lời bậy bạ này với đệ thế? Ta còn không biết Chu lão đầu cổ hủ kia có khuê nữ hay không nữa là!"

Sơ Trường Dụ một khi nói dối luôn rất bình tĩnh "Có lẽ đệ nghe nhầm rồi... huynh cũng biết Công bộ là nơi khá rảnh rỗi, mọi người tám chuyện cho vui, thật giả lẫn lộn, toàn là chuyện phiếm thôi."

Đới Văn Lương nghe vậy vẫn không yên lòng, xoa hai bàn tay đầy chai sạn, thúc giục nói "Đệ nghĩ lại xem, là ai nói? Ta sẽ xách thương đến nhà hắn hỏi cho rõ!"

Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, thì dĩ nhiên là đệ nói rồi.

Nhưng y không thể nói như vậy. Y giả như không nghe thấy, cười hỏi ngược lại "Huynh nói đệ nghe trước, Tạ nhị cô nương là ai?"

Đới Văn Lương mím môi không chịu nói.

"Tạ gia nào nhỉ? Đệ đoán thử xem." Sơ Trường Dụ cười tít mắt ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng điểm qua một lượt "Hình bộ Thượng thư họ Tạ, nhưng không có con gái, chắc là không phải. Công bộ của đệ có một vị Tạ thị lang, nhưng chỉ mới qua ba mươi, e là không có khuê nữ lớn như thế, vậy..."

"Ây da, được rồi, được rồi, nghe đệ đếm mà ong cả đầu!" Đới Văn Lương mất kiên nhẫn nói "Ta nói triều đình là nơi nuôi mấy kẻ nhàn rỗi, cha ta còn mắng ta. Xem đi, Tam lang Sơ gia mới nhậm chức được mấy hôm cũng đã lắm mồm nhiều chuyện, hệt như đám bà tám trong Lục bộ đó rồi!"

Sơ Trường Dụ nghe vậy, chỉ cười cười với hắn.

"Phụ thân muội ấy không phải quan lớn gì." Đới Văn Lương đỏ mặt ngượng ngùng "Là Ngự sử, cùng khóa thi với đệ. Nhà ông ấy vốn là thương gia trong kinh, năm nay mới đỗ Tiến Sĩ, tên Tạ Hành Khuê."

Sơ Trường Dụ nghe xong, đầu óc trống rỗng, ngẩn người nhìn hắn.

"... Tạ Hạnh Khuê?" hồi lâu sau, y ngớ ra hỏi.

"Đệ đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta!" Đới Văn Lương thấy y như vậy, bực mình nói "Ta biết xuất thân của muội ấy không phải danh gia vọng tộc gì, nhưng Đới Văn Lương ta không cần nhà mẹ của nương tử làm chỗ dựa! Năm ngoái, ta gặp muội ấy ở hội lồng đèn thì đã hạ quyết tâm, đời này phải cưới muội ấy..."

Sơ Trường Dụ chợt đứng dậy, vì khá vội vàng nên động tác có hơi lúng túng "Đệ thất lễ một chút." nói xong liền đi tới căn phòng bên kia.

"Hả...?" Đới Văn Lương không kịp phản ứng, giơ tay cũng không giữ được y. Hắn nhìn dáng vẻ như đang chạy trốn của Sơ Trường Dụ, cau mày lẩm bẩm "Sao cái nết y hết đám cổ hủ kia vậy..."

Sơ Trường Dụ vội chạy ra sau căn phòng. Sau căn phòng này là một viện trống không ai tới lui. Y vừa rẽ sang thì hai chân mềm nhũn, phải dựa vào tường.

Tạ Hành Khuê... sao có thể là Tạ Hành Khuê chứ...

Kiếp trước, sau khi thành thừa tướng, y nắm hết mọi quyền hành. Lúc ấy, có một Ngự sử không mấy danh tiếng, mỗi ngày đều hạch tội y, thậm chí lớn tiếng la mắng trên triều. Khi đó, trong lòng y đầy thù hận, phập phồng không yên khi vừa mới nắm đại quyền, dứt khoát tìm một số tội danh, phá vỡ quy tắc không giết quan văn trong triều, diệt cửu tộc của Ngự sử này.

Con cái nữ quyến trong nhà, không còn một ai.

Ngự sử này, chính là Tạ Hành Khuê.

Y không ngờ hành động trút giận của mình ở kiếp trước, đã giết chết người trong lòng của Đới Văn Lương.

Chẳng trách kiếp trước sau khi huynh ấy dẫn binh trở về, đột ngột bị người nhà an bài hôn sự. Chẳng trách lúc huynh ấy từ quan rời kinh, ánh mắt nhìn mình lại lạnh lùng xa lạ đến vậy.

Kiếp trước, mình... quả thật là ma quỷ tàn ác.

Kiếp trước, mình còn cười nhạo huynh ấy, nói huynh ấy không hiểu cái gì là thù sâu nợ máu. Huynh ấy hiểu rất rõ... thù sâu nợ máu đó, chính là mình.

Ngón tay Sơ Trường Dụ lạnh cóng siết chặt thành nắm đấm. Hai chân run rẩy, môi mím chặt.

Y hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trước mắt. Tại sao ông trời không để y chết đi? Y làm nhiều chuyện ác, phụ hết ân sâu, tại sao vẫn bỏ qua cho y?

Bắt y sống lại một đời, vì muốn y chuộc tội sao?

"Sơ tam công tử." đúng lúc này, một tiếng gọi trong trẻo tươi cười vang lên bên cạnh Sơ Trường Dụ.

Sơ Trường Dụ quay sang, thấy một gương mặt quen thuộc.

Kiếp trước, chính gương mặt này đứng bên ngoài phòng giam vào ngày Cảnh Mục đăng cơ. Cũng là giọng nói trong trẻo tươi cười này nói với y.

"Từ lâu nghe nói Kính Thần túc trí đa mưu, một năm qua quả nhiên đã giúp tại hạ một bước lên mây. Bây giờ tân hoàng đăng cơ, kẻ ác cũng đã rơi vào kết cục xứng đáng, Kính Thần cũng yên tâm rồi nhỉ?" nói xong, gã bật cười "Yên tâm đi, có thể mỉm cười nơi chín suối rồi."

Ngày đó, nếu không phải thân vệ của Cảnh Mục đến kịp, mình sớm đã bị gã lệnh tên cai ngục dùng vải trắng siết cổ đến chết.

Đến hôm nay, Sơ Trường Dụ vẫn nhớ như in. Lúc đó cổ họng bị siết chặt, hơi thở yếu ớt, thần trí dần tiêu tan, gã nhẹ giọng nói "Chân của Kính Thần là tác phẩm của tại hạ. Kính Thần thích không? Thật ra tại hạ sợ cửa phòng giam không giữ được Kính Thần, đánh gãy một chân mới có thể an tâm."

Những lời này lại nói ra từ miệng của người bằng hữu vừa gặp như đã quen, trở thành tri kỉ một đời.

Nếu không phải do gã, dù Sơ Trường Dụ có chịu nỗi đau tàn tật, lao ngục và mất hết người thân, thì vẫn là một Sơ Trường Dụ thanh cao tao nhã. Nhưng gã là tia sáng duy nhất trong hai năm đen tối nhất của Sơ Trường Dụ. Trong hai năm, y ngoài hối hận và đau khổ, thì chính là ngày đêm bày mưu kế cho gã... hoặc là nói, bày mưu kế cho cả hai người.

Hai người, một ngoài sáng, một trong tối, biến thiên hạ thành bàn cờ, cùng đi đến chiến thằng.

Nhưng gã lợi dụng mình như một con cờ trong suốt hai năm. Khi dùng xong liền hủy đi con cờ này.

Lúc đó, khi Sơ Trường Dụ tỉnh lại thì đã ở trong cung điện của Cảnh Mục. Xung quanh huy hoàng rực rỡ, nhưng trong mắt Sơ Trường Dụ chỉ là khung cảnh trắng đen như địa ngục âm ti.

Bản thân y là một người đã chết.

Người chết nên xuống địa ngục. Thân ở địa ngục vậy phải làm ác quỷ.

- --------

Khúc Thủy Lưu Thương là một trò chơi lưu truyền trong dân gian Hán tộc thời TQ cổ đại. Tháng ba âm lịch, sau khi cử hành nghi thức cúng trừ tà, mọi người liền ngồi hai bên bờ sông, đặt chén rượu lên trên bè rồi thả, chén rượu xuôi dòng chảy xuống, đến trước mặt ai thì người đó liền lấy uống. Loại trò chơi này vô cùng cổ xưa.

Thượng Tị (上巳) vốn được ấn định vào ngày Tị của thượng tuần tháng 3 (nên gọi là Thượng Tị)