Lỡ Hẹn Với Xuân Thì

Chương 19



Hơi thở của Mi trở nên nặng nề, cả người bắt đầu run rẩy dữ dội. Cô cảm thấy mình đã tới giới hạn chịu đựng rất muốn sự tiếp xúc của Tùng vội đưa tay lên mặt che.

Tùng tận hưởng sự thẹn thùng đáng yêu của Mi, đan vào hai tay cô rồi đi vào vườn hồng ẩm ướt. Vách tường thành chặn lại không thể tiếp tục, cảm xúc trong Tùng bùng nổ. Đã không ít lần anh nghi hoặc sự trong trắng của Mi, sợ cô bé và thằng nhóc kia ở chung nhà, nhưng giờ thì đã rõ… Mi của anh, hoàn toàn cả trái tim lẫn cơ thể. Anh đẩy mạnh một nhịp.

– A… Đau …!
– Em thả lỏng. Rồi sẽ không đau… bé của anh, thả lỏng nào!
– Không, chú không có kinh nghiệm hả, đau chết tôi rồi. Bắt đền, bắt đền!

Nước mắt lăn dài, thân thể Mi đau đớn như bị xé rách. Cô không ngừng nức nở, móng tay cào chặt bờ vai cường tráng của Tùng khiến anh không dám động đậy. Tùng đen mặt, lần đầu tiên có một cô gái vả mặt anh “không có kinh nghiệm”. Thế này thì anh phải dốc lòng dốc sức đêm nay cho bé biết thế nào là “thiếu kinh nghiệm” của anh.

– Mi, ngoan thả lỏng nào, em cố gượng một chút nữa thôi!
– Mặc kệ anh, đau, không được động nữa. Đau!

Tùng cúi xuống tìm kiếm cánh môi Mi dỗ dành, nuốt hết những âm thanh nức nở vào trong. Đồng thời bàn tay không ngừng trên cơ thể cô quấy nhiễu, vuốt ve bầu ngực mịn tròn, xoa dịu đi sự đau đớn lần đầu.

Dưới sự vuốt ve của anh, chân mày Mi giãn ra. Đau đớn dần biến mất chỉ còn khoái cảm xa lạ, vừa khó chịu nhưng cũng thật thoải mái. Ánh mắt cô mông lung quấn quýt anh, ngực phập phồng kịch liệt, khó lòng khống chế tiếng rên rỉ. Lại mang theo vẻ ấm ức và ngượng ngùng, như thể thần tiên và ma quỷ đang đấu tranh… cuối cùng không thể trụ được, thốt ra những tiếng kéo dài. Khoảnh khắc đó, đầu óc Mi nhất thời trống rỗng. Thiếu nữ trải qua cơn cực khoái đầu tiên trong đời, dâng cơ thể đầy khiêu gợi và mềm mại cho anh.

Tùng dịu dàng cưng chiều vuốt ve gương mặt đỏ hồng của cô, thân dưới không ngừng động tác mãnh liệt. Trước đây, anh không hề biết đến sự tồn tại của thứ khoái cảm khiến con người ta phát điên như thế này. Hoá ra, tình dục và tình yêu khi hợp cùng một khối lại kỳ diệu đến thế. Bây giờ, nhờ Mi mà anh đã được biết. Vì thế, anh còn muốn nữa, còn muốn rất nhiều.

Tùng ôm chặt Mi không cho phép một khe hở nào, quấn quýt cơ thể, rong ruổi khoái lạc, nuốt hết hơi thở và sự run rẩy của cô bé vào lòng. Cuối cùng, anh rùng mình một cái, giải phóng tất cả tinh hoa của tình yêu, ghì lấy thân thể Mi, đưa cô bé lên đỉnh cực lạc. Dáng vẻ bị đoạt hết linh hồn của Mi khiến trái tim Tùng mềm nhũn, ngay lập tức ôm cô vào lòng, giọng nói hụt hơi đứt quãng.

– Hoạ Mi, anh yêu em… yêu em đến phát điên. Em là của anh, cả đời này… của mình anh thôi nhé!

Mi run rẩy nức nở bên tai anh:

– Em cũng yêu anh rồi, yêu anh, rất yêu anh…

Phòng ngủ không bật đèn, rèm cửa sổ khép chặt. Chỉ một chiếc đèn tường mờ nhạt phản chiếu hình bóng giao hòa của hai người. Giống như hai con bướm thoát khỏi bàn tay ra sức vỗ cánh, theo đó mà sống chết hoan ái trong cảnh xuân thì sau đó lại chìm vào trong mắt nhau êm đềm dịu êm trong tiếng thở mềm của chăn gối.

Sáu giờ sáng, ánh bình minh vừa ló dạng rơi từ trên trời xuống, tựa như hoa hồng đâm chồi trong buổi sớm. Rạng đông trước bình minh mang theo hơi ẩm của chiều tối, đất đai đen tối nảy ra chồi non xanh mướt, tình yêu tự do sinh sôi. Cả người Mi mệt nhoài chui trong chăn ấm. Tùng đã thức dậy từ lâu, hai năm cấm dục xả được một hôm cả người thật khoan khoái. Anh chống cằm ngắm nhìn cô bé ngủ vùi trong chăn miệng không tắt được nụ cười, thân thể Mi như bạch ngọc, phủ đầy dấu vết lớn nhỏ anh lưu lại, nhưng một chút đều không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại nhìn cực kỳ đẹp mắt, giống như là hồng mai nở rộ, trắng trẻo trong ngần. Sau này Mi sang bên ấy thì anh biết phải làm sao, Tùng vội nằm xuống, kéo cô bé vào ngực mình hôn hôn hít hít.

– Làm cái gì vậy, có để yên cho người ta ngủ không?
– Dậy chơi với anh đi, kẻo phí thời gian.
– Không, bỏ cái tay ra.
– Để anh cho bé biết “thiếu kinh nghiệm” tối hôm qua là gì nhé!

Mi bực mình đạp mạnh một cái nhưng chân vừa đưa lên đã nhăn mặt bấu lấy vai Tùng.

– Ôi, đau… đau quá. Chú ăn hiếp tôi!
– Sao lại đau? Đau ở đâu, ở đâu anh xem!
– Chỗ nào cũng đau, đói!
– Bé ăn gì anh ra hàng mua về nhé. Anh không biết nấu ăn.

Mi phụng phịu dựa vào ngực anh. Người đàn ông này cô không muốn rời một giây, thực sự không muốn chút nào.

– Không, gọi ship về đi, không muốn xa anh!

Câu nói của Mi khiến Tùng muốn chết chìm trong hạnh phúc cuốn cô vào trong ngực mình. Mi thấy rất ngọt ngào, cảm giác giống như mình là cánh bướm đậu giữa bụi hoa mà thanh thản, yên bình.

***

Thảo và Mi đi vào trung tâm thương mại. Mi vừa đi vừa ngó nghiêng vừa xuýt xoa, chỗ này đẹp quá long lanh lóng lánh có thua bên nước ngoài chút nào đâu.

– Đi vào đây, chỗ này quần áo đẹp lắm.
– Không, em sang bên Anh mua cũng được.
– Sang bên kia tiền núi mà mua à. Không mua vào coi chị mua.

Thảo nhanh nhẹn kéo con bé vào một nhãn hàng thời trang cao cấp, tiền ông Tùng tội gì không dùng. Thảo chọn 3 cái váy rồi bắt Mi vào thử đồ.

– Thử đi, cái này hợp với em mặc đi học. Trẻ trung xinh xắn!

Mi nhìn giá mà hốt hoảng nhưng Thảo cứ ấn vào tay đành miễn cưỡng đi vào phòng thử đồ.

– Trời ơi xinh nha. Đấy chị đã bảo rồi người đẹp vì lụa mà lị, có thua kém hot girl nào đâu.
– Em thấy hở quá, lòi hết rốn rồi.
– Chả sao, 19 chứ 59 đâu mà phải kín cổng cao tường. Chốt luôn nhé, lấy thêm mấy cái áo croptop màu sắc nữa đi, đi bên lão Tùng cho trẻ trung!
– Em chỉ lấy một cái quần jean này thôi.
– Cái con bé này, chị nói nghe này, khi nó đang yêu đang chiều thì mày cứ phải tất tay cho chị, nó tất tay bao năm ong bướm rồi, tội gì không mua, không mua là thiệt nghe chưa.

Mi và Thảo giằng co mấy bộ quần áo. Mi không muốn dùng quá nhiều tiền của Tùng, cô sợ người ta nghĩ mình đào mỏ. Hơn nữa quần áo ở đây quá đắt, không hợp với cô nhưng Thảo nhất quyết đưa thẻ cho nhân viên thanh toán. Bỗng có giọng nói cao cao thanh thanh chót vót chen vào.

– Hoá ra con trai tôi nuôi sugar baby sao!

Mi giật mình quay ra thấy mẹ Tùng đứng đó. Đi cùng bà còn có mẹ con nhà Yến. Thảo vội cầm mấy bộ quần áo trên tay Mi, bình tĩnh nhìn bà Xuyến.

– Cháu chào bác, bác cũng đi mua sắm sao!

Bà Xuyến nhìn Thảo bằng ánh mắt khinh miệt.

– Cô cũng là bạn thân của con trai tôi thì phải, nó rộng rãi thật, hết cho gái tiền lại còn cho cả bạn thân!
– Thưa bác, cháu không giàu nhưng cũng có thể tự chi tiêu thoải mái. Còn thẻ của Tùng, nếu cậu ấy không quý mến yêu thương thật lòng thì có bày mưu đưa tận mồm cũng không được sờ đến.

Miệng Thảo nói, mắt nhìn Yến khiêu khích, tay mò trong túi một chiếc thẻ đen khác đập lên bàn thanh toán. Cái ngữ nhà giàu chảnh chọe này không thể nào tu mồm lại được. Cô quát lên.

– Quẹt nhanh cho chị, không cần chiết khấu. Lấy hết 10 bộ này. Còn mẫu nào mới chưa ra mắt thị trường chị đặt luôn, thông tin khách hàng đã có mà không biết chăm sóc hả? Làm ăn kiểu gì vậy?

Nữ nhân viên nhìn thẻ đen sáng loáng mà choáng, vội vàng cầm lấy cung kính cúi gập đầu. Quẹt đến cái tên hiện trong máy, nữ nhân viên càng sợ sệt hơn. Cô gái đó trông ăn mặc rất bình thường nhưng lại là người có vai vế như vậy sao.

Bà Xuyến liếc cái thẻ VIP trong tay Thảo không nói thêm gì nữa, quay sang Mi.

– Có vẻ như chị em cô thấy gia đình tôi dễ dãi lắm hay sao muốn leo hết vào nhà ngồi vậy. Nài nỉ bà nội chồng cho đi du học thành công quay về mồi chài thằng cháu nội của bà. Thật đúng cùng một loài!

Sự tức giận trong lòng Mi đã dâng lên vùn vụt, dám nói chị Mai cô như thế này. Thảo nắm tay ngăn con bé lại đỡ lời.

– Thưa bác, hình như bác và gia đình đã hiểu sai vai trò của bà nội thì phải. Hợp đồng của Mi thuộc về homestay, cháu và Vỹ chiếm ⅔ cổ phần chứ không phải mỗi Tùng. Ký đơn quyết định kết thúc hợp đồng và giới thiệu học bổng cũng là cháu và Vỹ. Em cháu còn nhỏ dại, chưa hiểu hết xã hội thế nào nên mới mang ơn sai người. Giờ cháu xin phép đưa nó về dạy bảo lại!

Bà Xuyến tức điên lên, ánh mắt bà như muốn xé nát Mi thành từng mảnh. Mi cố gắng nhẫn nhịn. Dù gì bà ấy cũng là mẹ của Tùng, vô lễ với bà ấy lúc này chẳng ra sao.

Thảo nắm tay Mi kéo đi, không thể ở lại đây một giây phút nào nữa. Nhưng được vài bước bà Xuyến gọi giật lại.

– Để con bé Mi lại. Tôi muốn nói chuyện riêng với nó. Vào quán cà phê đằng kia.
– Bác có chuyện gì nói ở đây, em cháu với cháu cũng như nhau thôi.
– Chuyện của cô à?

Mi đưa mắt cho Thảo trấn an rồi đi theo mẹ Tùng. Cô cũng muốn gặp một lần, xem bà ấy nói gì.

Bà Xuyến là một người phụ nữ quý phái, sắc sảo mang hình tượng mệnh phụ phu nhân. Ngay cả dáng ngồi và ánh mắt của bà ấy cũng khiến Mi phải nép người lại. Bà Xuyến gọi một ly trà, cũng không hỏi Mi dùng gì, ngay lập tức vào câu chuyện.

– Tôi không phải nói nhiều hay rào trước đón sau. Nói thẳng thế này, thực sự thì tôi không phải quá khắt khe ghét bỏ cô nhưng cũng không thích cô vào gia đình tôi. Gia đình tôi chỉ có một thằng con trai, độc đinh đích tôn duy nhất, bây giờ nó đã 30 tuổi có nghĩa là phải lấy vợ càng sớm càng tốt để ổn định công việc của gia đình. Cô mới 19 tuổi, không lẽ lại bỏ dở cả tương lai để lấy nó? Mọi phấn đấu du học đều đổ sông đổ bể sao?
— QUẢNG CÁO —