Giọng Anh Có Màu Gì?

Chương 14: Ngày 12 Tháng 10 Năm 2011



Nước bắn tung tóe quanh chân Nguyễn Văn Trường khi hắn lội qua những con phố ngập úng. Cơn thịnh nộ của bầu trời nhấn chìm cả thành phố trong những con lũ xiết không ngừng mỗi khi bão về. Một cơn bão khác đang ập đến, đôi ba cái cây đổ rạp chắn ngang con đường phía trước, và nước đã ngập đến khuỷu chân Trường rồi. Không có xe nào chạy nổi giữa thời tiết này cả. Vì thế, Trường lội nước. Suốt mười cây số.

Gã nhảy qua cái cây chắn trước mặt. Gạt nước đọng khỏi mũ áo mưa, gã hướng ánh mắt về phía biển hiệu đèn nê-ông nhấp nháy đằng xa. Biển hiệu ghi Khách sạn Bốn Sao Đại Dương. Nó thuộc sở hữu của Đại ca. Những khu phố do bang Gấu xám sở hữu luôn tráng lệ, nhất là so sánh với những mái nhà đất dựng cột tre nơi nửa bên kia thị trấn.

Không một kẻ bình thường nào lại rời khỏi nhà vào ngày hôm đó, và cũng không một người tỉnh táo nào lại bắt kẻ khác đến chỗ của mình. Tuy nhiên, Trường vẫn được triệu tập. Và được triệu tập có nghĩa là ngay cả khi trời trút nước như thể trăm năm chưa được mưa, gã hãy đeo ủng vào, mặc áo mưa, rồi lội ngược chiều gió mà đến.

Gã gật đầu với một tên đàn em trong bộ đồng phục hầu phòng đang đứng ở lối vào khách sạn. Người đàn ông đó mở cửa cho gã, nói nhỏ, "Hãy lựa lời mà nói đấy, Anh cả."

Trường bước vào sảnh chính của khách sạn, được ngăn cách bởi những tấm bình phong tạo thành lối đi giữa phòng ăn và nhà bếp. Toàn bộ nơi này được trải thảm màu đỏ thẫm sang trọng. Những chiếc đèn chùm tỏa ra một màu quýt đầy khoe mẽ. Các cửa sổ trông như những chiếc kính vạn hoa khổng lồ, khuếch tán ánh sáng của những chiếc đèn chùm lên những tấm da hổ lót trên những bức tường mĩ miều.

Khách sạn này là trụ sở của băng đảng Gấu xám. Trong số tám tầng của khách sạn này, có ba tầng dành cho những người bình thường thuê nhà. Phòng tầng tư là một sòng bạc trá hình, tầng năm và sáu dành cho những khách VIP muốn qua đêm với những quý cô sang chảnh do họ lựa chọn, và tầng thứ bảy được gọi là tầng hút thuốc, với các kệ thuốc lá chất đầy ma túy và thuốc lắc. Tất cả đều bất hợp pháp.

Trường cởi áo mưa ướt sũng rồi ném nó xuống sàn. Một gã ma mới, đang làm lễ tân, vội chạy ra cầm nó cất đi. Trường lau nước trên trán, bước vào thang máy và bấm số tám. Thang bắt đầu leo, và gã sốt ruột gõ chân theo điệu nhạc của thang máy. Khi cửa lại mở, gã vội vã bước ra khỏi thang máy, băng qua hành lang đến một cánh cửa kim loại màu đen và gõ vào đó.

"Là tôi, Trường Gấu Đen đây," Trường nói.

Không có tiếng trả lời, nhưng vài giây sau cánh cửa mở ra. Hai người đàn ông đứng hai bên cửa; cả bốn người đều mặc áo sơ mi trắng, để lộ hình xăm gấu ở cổ tay. Cà vạt trên cổ, thắt lưng quanh hông và dao rựa trên tay. Có lẽ họ cũng đeo súng sau lưng. Không ai nhìn vào mắt gã.

Gã nhận ra một kẻ trong số bốn người đó, người có đôi mắt đanh thép và hình xăm con rắn tự cắn đuôi mình trên cánh tay. Nhân viên tiếp tân ở nhà nghỉ gã đã đưa Vy vào.

Góc xa bên trái căn phòng chìm trong bóng tối. Ánh sáng duy nhất le lói trong đó đến từ những tia lửa như đom đóm lập lòe bật ra từ đầu điếu xì gà. Đại ca ngồi chỗ đó—đầu trọc lóc, hai vết sẹo hình chữ X chạy dài trên má—lưng dựa vào ghế xoay, khuôn mặt lơ đãng như một người khách quá giang đang đơn thuần đợi xe buýt. Cơ thể hắn buông lỏng; đầu ngón tay hắn xoay xoay đầu điếu xì gà, tay kia đang nắn vuốt bầu ngực của một người phụ nữ ngồi trên đùi gã. Gã nhếch mép cười với Trường.



Có vẻ hôm nay Đại ca đang có tâm trạng tốt. Và nếu hắn đang thấy vui, điều đó có nghĩa là mọi thứ sắp trở nên vô cùng tồi tệ cho Trường.

"Đại ca cho gọi em?" Trường cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống chân mình. Không ai được phép nhìn thẳng vào mặt Đại ca khi chưa được phép. "Có chuyện gì khẩn cấp vậy?"

"Làm gì có chuyện gì. Anh chỉ muốn hàn huyên với cánh tay phải yêu thích của anh thôi. Rất xin lỗi chú vì gọi chú mày ra đây giữa cái thời tiết này, nhưng chú không phải người duy nhất phải khổ đâu. Chú thấy đấy, hôm qua đến cả anh cũng phải lội nước. Anh vừa trở về từ nhà kho, Trường, và anh có vài tin xấu đây. Có vẻ bọn cớm đang đánh hơi được mấy hoạt động của bọn ta rồi, vì vậy chúng ta sẽ phải đóng cửa các sòng bạc ở Quận Năm một thời gian. Anh đang cố mở rộng hoạt động, nhưng một số người lại không hiểu điều đó. Mấy chuyện này thực sự khiến anh đau đầu suốt mấy ngày nay đây," Đại ca nói, không có cảm giác khẩn trương trong giọng nói hay cử chỉ của mình. "Mẹ nó nữa. Anh đâu có mang chú tới đây để nghe anh than thở đâu. Anh đâu phải người tiêu cực thế, Trường nhỉ? Nào, ngồi xuống đi. Anh mang chai rượu táo mèo quý này từ tận Tây Nguyên xuống đấy. Hôm nay anh em ta sẽ no say."

Trong đầu Trường hiện ra rất nhiều câu hỏi, nhưng tất cả những gì gã có thể làm chỉ là gật đầu. Đại ca rót rượu vào hai ly và đẩy một ly về phía Trường. Họ cụng ly. Đại ca nghển cổ và một hơi nốc cạn đến giọt cuối cùng.

Cô gái đang trong lòng Đại ca cúi xuống hôn vào cổ gã, nhưng gã đẩy cô chúi mặt xuống sàn. "Tránh xa tao ra, con đĩ ngu ngốc. Tao chơi với mày xong rồi. Mày cút được rồi đấy." Hắn búng ngón tay một cái, và hai tên cu li lật đật chạy vào lôi cô đi.

"Rượu ngon chứ?" hắn hỏi Trường. "Chú tìm mỏi mắt khắp miền Bắc này cũng không thấy chai nào thế này đâu. Nó được ngâm cả nấm lim đấy! Chú phải lặn lội vào rừng sâu để tìm thấy cái thứ chết tiệt này. Khi chú đã uống vào rồi thì phịch hăng như gấu."

Trường thấy vị rượu vừa đắng vừa chát, nói chung là kinh tởm. "Ngon lắm, thưa Đại ca," gã trả lời. "Rượu Đại ca chọn thì không chê vào đâu được."

"Người ta nói khi rượu ngon chui vào trong, lời hay ý đẹp tràn ra ngoài. Chú mày đồng ý không?" Đại ca bật cười trước câu nói của chính mình. Tiếng cười khàn khàn của hắn vang khắp phòng. "Vậy nên chú mày nên trả lời thật lòng với anh đôi điều, được chứ?"

"Ý Đại ca là gì?"

"Mụ già họ Phạm ở thôn Đoàn đó. Sao mày không đánh bà ta nữa?"



Trường chớp mắt hai lần. Bà Phạm thôn Đoàn là mẹ của Vy, người mà gã hứa sẽ không động đến nữa. Gã không nghĩ đây là điều mà Đại ca sẽ bận tâm. Gã vẫn thu đủ tiền mỗi tháng, và Đại ca chưa bao giờ chất vấn về việc kinh doanh trong những tháng gã thu đủ phần của mình.

"Bà ấy giờ đã già và mới nhập viện vì bệnh khớp. Em không muốn khiến bà ta liệt đến mức không thể kiếm được tiền," Trường nói.

Đại ca cười gằn. "Biết suy nghĩ, biết suy nghĩ đấy." Hắn xoay ghế lại như thể hài lòng, nhưng được nửa chừng, thái độ của hắn đột ngột thay đổi và hắn đập tay thật mạnh xuống bàn. Chiếc ly trên tay hắn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Một gã đứng góc phòng run lên một phát, một kẻ khác nhắm mắt lại theo phản xạ. "Mày có nhớ bà ta còn nợ chúng ta bao nhiêu tiền không? Bảy trăm triệu. Bảy. Trăm. Triệu, Từ lúc nào tao cho phép mày nương tay với con đĩ cái đó? Nếu bà già đó không đào nổi ra tiền, bắt bà ta ăn trộm ăn xin của họ hàng mà đào ra tiền trả! Bà ta có một cô con gái, đúng không? Sao mày không nhè nó ra mà đập? Sao mày không đè nó ra mà nện một phát luôn đi?" Đại ca quay mặt về phía Trường. Đôi mắt hắn xoáy vào gã và những mạch máu li ti trườn ra từ khóe mắt hắn.

Trường biết hắn biết.

"Mụ già đó cần thanh toán nhanh hơn. Chúng ta đang trong thời kỳ suy thoái, mày biết mà. Tao cần quay vòng vốn của mình. Nói cho tao biết, đứa con gái kia với mày là gì của nhau?"

"Không là gì cả," Trường trả lời, không chớp mắt.

"Thế sao? Tao đã hỏi thằng Đệ từ phố đèn đỏ rồi. Nó nói mày đưa nó trở về đây và phang nó hàng tuần."

"Chỉ là chút thú vui qua đường, thế thôi."

"Thế thì bây giờ tao bảo mày mang nó đến đây, chổng mông trước mặt tao để trả nợ cho mẹ nó, mày sẽ OK với điều đó, đúng không?"

Trường không thể đáp lại ngay. Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu gã là không đời nào. Mẹ của Vy tự gây họa; bà ta phải tự gánh chịu hậu quả. Tại sao lại lôi cô con gái vào?

Lúc đó gã chắc chắn một trăm phần trăm rằng Đại ca đã lên kế hoạch hủy hoại cuộc đời Vy ngay từ đầu.