Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 131: Ý ở phía trên



Đám người Hùng Quốc cũng không dám tin nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Diệp thiếu soái?

Chàng thanh niên này là thiếu soái của Long Quốc?

Phản ứng đầu tiên trong lòng mọi người chính là không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Người bình thường trước ba mươi tuổi được phong tướng quân còn rất rất khó.

Trên tướng quân còn có chiến thần!

Cấp soái lại ở trên cấp chiến thần.

Dõi mắt ra toàn thế giới, căn bản không có ai trước năm mươi tuổi có thể được phong soái.

Dù năm mươi tuổi trở lên phong soái cũng phải là tồn tại có chiến tích kinh khủng!

Sắc mặt Quân Kiếm Phong biến ảo liên tục, bắt đầu từ kinh ngạc đến bất ngờ, sau cùng là hoài nghi: “Cậu ta là thiếu soái? Tuyệt đối không thể nào! Mặc dù Quân Kiếm Phong tôi là người của giới võ đạo, nhưng trong giới quân tôi cũng quen một vài người”.

“Tôi chưa từng nghe nói qua gần đây có người được sắc phong thiếu soái!”

“Chứ đừng nói thiếu soái 23 tuổi!”

Dư Thiên Long cũng theo bản năng gật đầu: “Tôi ở Long Hồn cũng chưa từng nghe nói qua”.

“Cô là ai, có biết giả mạo thiếu soái là tội chết không?”, Dương Huyên Hách lớn tiếng mắng.

Đường Văn Quân cũng ngẩng lên, nhìn ra ngoài cửa lớn.

Đám người Hùng Quốc đều im lặng không nói!

Đây là chuyện của Long Quốc, không thể can dự.

Dưới con mắt của mọi người, một người phụ nữ vóc dáng thẳng nuột, trang điểm kỹ càng đi tới: “Tô Mạc Già tham kiến Diệp thiếu soái!”

Cô ta sải bước đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, cúi người chín mươi độ.

“Là cô ta?”

“Tô Mạc Già, người phụ nữ nhà họ Tô ở Trung Hải”.

Dư Thiên Long kinh hãi nhận ra Tô Mạc Già.

“Là cô ta?”, Quân Kiếm Phong cũng sững sờ.

Trung Hải có ba thế gia lớn.

Nhà họ Hàn, đệ nhất kinh doanh!

Nhà họ Quân, đệ nhất giới võ đạo!

Nhà họ Tô, đệ nhất giới quân!

“Anh Diệp, anh là thiếu soái sao?”

Người sung sướng nhất không ai bằng Hầu Tử.

Trong mắt anh ta đều là kích động, vui mừng bất ngờ, hưng phấn, duy chỉ không hoài nghi!

“Lát nữa về giải thích với anh!”, Diệp Bắc Minh bật cười.



“Được!”

Hầu Từ nắm chặt quả đấm, ánh mắt đỏ bừng!

Trán nổi gân xanh, hô hấp dồn dập.

Hoàn toàn là kích động!

Mẹ nó!

Mẹ nó! Anh em của ông đây là thiếu soái?

Hầu Tử bây giờ chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào rống một tiếng: Con mẹ nó còn có ai vào đây ?!

Diệp Bắc Minh lại nhìn về phía Tô Mạc Già: “Đứng lên đi”.

“Cảm ơn thiếu soái!”

Tô Mạc Già đứng nghiêm, tư thế hiên ngang.

Mọi người kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh kỳ quái hỏi: “Sao cô lại biết tôi?”

Tô Mạc Già khẽ mỉm cười, giải thích: “Thiếu soái, tôi là đệ tử của Lục đại soái, chính là người giúp đỡ cho anh ở Trung Hải”.

“Từ một ý nghĩa nào đó, anh chính là tiểu sư bá của tôi”.

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc, Tô Mạc Già là đệ tử của bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ.

“Thì ra là như vậy”.

Anh khẽ gật đầu.

Tô Mạc Già nghiêm mặt nói: “Thiếu soái, chuyện ở đây bây giờ cứ giao cho tôi xử lý, được chứ?”

“Được”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Dù sao anh đến cũng chỉ vì cứu Hầu Tử, những chuyện khác nếu có người xử lý, anh cũng tránh được phiền toái.

Tô Mạc Già nhìn về phía đám người Dư Thiên Long, Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách: “Cấp bậc các người không đủ, lời sau đây tôi nói các người không thể dự thính, các người đi được rồi”.

“Cái gì?”

Sắc mặt Dư Thiên Long đen lại.

Ông ta là tướng quân của Long Hồn đó!

Ngay cả ông ta cũng không đủ tư cách?

Nhưng nhìn thấy đối phương là Tô Mạc Già, Dư Thiên Long cũng không còn cách nào khác.

Cắn răng dẫn theo Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách và đám chiến sĩ Long Hồn rời đi.

Ánh mắt Tô Mạc Già rơi trên người Bruce Rudolf: “Tướng quân Rudolf, hôm nay thiếu soái xông vào đại sứ quán, phía chính phủ chúng tôi về sau sẽ cho ông một câu trả lời hài lòng!”

“Chuyện hôm nay đến đây là kết thúc”.

Bruce Rudolf nhìn thấy người của chính phủ xuất hiện, lập tức không sợ nữa.

Chỉ cần không phải cùng Diệp Bắc Minh thương lượng, tất cả đều dễ nói.



Cậu thanh niên Long Quốc đáng sợ này hở một tỷ là giết người.

Bruce Rudolf cũng sợ loại người như vậy, ông ta: “Hừ, cậu ta xông vào đại sứ quán giết người, nếu dựa theo quy tắc quốc tế, đây xem như là xâm lược!”

Tô Mạc Già mỉm cười: “Ý ở phía trên, đến đây là chấm dứt”.

“Tướng quân, ông hiểu chứ?”

“Ý ở phía trên?”

Bruce Rudolf ngây người.

Thân phận địa vị của Tô Mạc Già rõ ràng không thấp.

Cô ta cũng nói vậy rồi, Bruce Rudolf lập tức hiểu ra, ông ta lạnh lẽo nói: “Chuyện này tôi sẽ báo cáo với Tổng thống chúng tôi!”

Tô Mạc Già không nhiều lời.

Cuối cùng, cô ta nhìn Quân Kiếm Phong, mặt nở nụ cười: “Chú Quân, chuyện của Quân Vô Tà, chúng tôi bày tỏ rất đáng tiếc!”

“Có thể vì chuyện này sẽ có bồi thường cho nhà họ Quân”.

Quân Kiếm Phong cười lạnh nói: “Bồi thường? Con trai trưởng nhà họ Quân tôi chết rồi!”

“Chỉ một câu bồi thường là có thể xong chuyện sao?”

Tô Mạc Già chẳng buồn phí lời, lập tức thả đại chiêu: “Đây cũng là ý ở phía trên”.

Một câu nói hời hợt!

Con ngươi của Quân Kiếm Phong co rút lại.

Ông ta im lặng.

Qua một lúc lâu, Quân Kiếm Phong mới lên tiếng: “Đây là chuyện của giới võ đạo, không liên quan đến người khác”.

“Cô cũng biết đấy, người phía trên luôn không quản chuyện của giới võ đạo”.

“Giới võ đạo chúng tôi có cách xử lý của riêng mình, tôi bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến người bình thường!”

Mặt đẹp của Tô Mạc Già đầy bình tĩnh: “Nhưng Diệp thiếu soái là người của quốc gia”.

Sắc mặt Quân Kiếm Phong nhăn nhó!

“Diệp Bắc Minh!”

Đột nhiên, Quân Kiếm Phong hét lớn một tiếng.

“Mày là thiếu soái, tao không thể giết mày ở bên ngoài!”

“Nhưng thực lực võ đạo của mày rất mạnh, cũng xem như người trong giới võ đạo!”

“Mày giết con cháu nhà họ Quân tao, chuyện này không thể cứ thôi như vậy!”

Một tiếng gầm thét truyền tới: “Diệp Bắc Minh, Quân Kiếm Phong tao hôm nay gửi thư khiêu chiến cho mày, ba ngày sau gặp ở võ đài trên đỉnh núi Trung Hải!”

“Vừa phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!”

Bỏ lại những lời này.

Quân Kiếm Phong xoay người rời đi!

Diệp Bắc Minh giết liên tiếp hai đứa cháu nhà họ Quân, khiến nhà họ mất hết mặt mũi.