Dị Tủng

Chương 8: Tiếng nói của chân tay bị chặt (1)



Ngày 12 tháng 2 năm 2010, một vụ chặt xác khá dã man đã xảy ra tại thành phố Triều Dương.

Ở khu trung tâm quận Nam Ngạn, có một nhà hàng nướng mới mở.

Nhà hàng nướng này khai trương chưa đầy một tháng, nhưng vì hương vị đặc trưng nên có rất nhiều người biết đến.

Một anh chàng béo thô kệch cầm một xiên thịt cừu cho vào miệng: "Ngon quá, ông chủ cho thêm một phần xiên cừu nữa."

Khách ngồi bàn đối diện cũng gọi: "Ông chủ, cho thêm két bia."

Những đứa bé cũng thích ăn đồ nướng, đồ uống còn được miễn phí.

Vài đứa nhỏ liền vui vẻ ăn xiên que và uống Coca.

Một người đàn ông nhìn như ăn mày, cũng muốn xin chủ tiệm thịt nướng cho một chút gia vị cay.

Ông chủ vừa thấy đó là một ông già ăn mặc rách rưới, ông liền cầm chổi đành người ăn mày và nói: "Tên ăn mày ở đâu ra, cút. Đừng phiền việc làm ăn của tao."

Vẻ mặt chán ghét đuổi người ăn mày đi, nhưng có vẻ tên ăn mày vẫn không từ bỏ.

Hắn lặng lẽ trộm một ít gia vị khi ông chủ đang bận rộn lên món cho khách.

Khi ông chủ quay đầu nhìn lại, thấy người ăn mày không chỉ trộm gia vị mà sẵn tiện cầm luôn đĩa hải sản tươi mới nhập của ông.

Hải sản tươi này rất đắt, sao lại để một tên ăn mày lấy đi.

Ông thì thầm vài câu với nhân viên phục vụ, rồi đuổi theo tên ăn mày.

Khi đuổi kịp tên ăn mày, ông đứng ở một góc nhìn từ xa.

Tên ăn mày đang nướng một xiên thịt trên một cái bảng sắt.

Hắn còn rắc gia vị lên, ăn một cách ngon lành.

Nhìn kỹ hơn, đó không phải thịt xiên của quán, mà là thịt người.

Trên thịt còn bê bết máu, tên ăn mày cắn một miếng.

Ông chủ giật mình, tên ăn mày nghiến răng nói: "Ông cũng muốn ăn à?"

Ông vội lắc đầu, chạy về quán.

Ông chủ nắm chặt tay vợ nói: "Người.....thịt người."

Vợ ông sờ trán ông nói: "Đầu ông bị chập dây à, thịt người gì?"

Ông chủ chỉ chỉ về phía xa: "Nướng....nướng thịt người."

Sau đó đã có người báo cảnh sát.

Khi cảnh sát đến, tên ăn mày vẫn đang ăn ngon lành.

Cảnh sát lập tức bắt tên ăn mày, hỏi: "Anh biết mình đang ăn cái gì không?"

Tên ăn mày gật đầu: "Biết, là thịt. cũng ngon đó."

Cảnh sát chỉ vào xâu thịt nói: "Thịt này anh lấy ở đâu?"

Tên ăn mày cười nói: "Trong thùng rác ấy."

Vụ án này khiến người dân thành phố Triều Dương hoảng sợ, không ai dám đi ăn thịt nướng.

Xảy ra chuyện như vậy, thì ai mà dám ăn thịt nướng chứ?

Sợ sẽ ăn nhầm phải cái chân nào đó.

Cấp trên giao vụ án cho tổ trọng án, yêu cầu phải phá án trong thời gian ngắn nhất.

Tổ trọng án nhận được vụ án, Dạ Phàm Linh thở dài nói: "Tổ trọng án luôn phải nhận mấy cái vụ kinh khủng như vậy à....."

Hoàng Tử Vi nói: "Bởi vì kinh khủng, nên mới cần chúng ta."

Vũ Tân Nhu vỗ vỗ vai Dạ Phàm Linh nói: "Đi thôi, em đã chuẩn bị tâm lý rồi."

Khi tổ trọng án tới quán nướng, thì ông chủ đang chuẩn bị đóng cửa.

Dạ Phàm Linh bước tới kéo ông chủ nói: "Ông chủ, chúng tôi là tổ trọng án, đến tìm hiểu về vụ án. Có người nói, ông là người tận mắt nhìn thấy, có thể cho chúng tôi biết thêm tình hình lúc đó không?"

Ông chủ thở dài nói: "Bởi vì vụ này, mà quán chúng tôi không còn làm ăn được gì nữa."

Lần nữa nhớ lại, ông chủ nói nhìn thấy tên ăn mày đang nướng thịt.

Nhưng nhìn kỹ hơn, thì đó đâu phải thịt động vật, rõ ràng là thịt người.

Bởi vì phần thịt đó chính là thịt cánh tay của người.

Ông còn nhìn thấy tên ăn mày cầm cục thịt bê bết máu nướng lên.

Tên ăn mày đã bị giam tại đồn cảnh sát, trên khóe miệng vẫn còn dính lại vài miếng thịt vụn.

Bắt đầu hỏi cung tên ăn mày.

Dạ Phàm Linh: "Anh tìm thấy cục thịt đó ở đâu?"

Ăn mày: "Ở bãi rác Vạn Giang, tôi nhớ vẫn còn một cục nữa."

Dạ Phàm Linh: "Anh có biết là thịt người không, vậy mà vẫn ăn?"

Ăn mày: "Ăn mày chúng tôi có cái để ăn là được rồi, cần biết nó là thịt gì. No là đủ."

Ăn mày ăn hết nửa cánh tay, phần còn lại đang giấu ở khu phía nam.

Bốn người tìm thấy một nửa cánh tay còn lại, nhưng nó đã không còn nguyên vẹn.

Cánh tay chỉ còn dư lại một đoạn nhỏ, như vậy có thể kiểm tra sao?

Hơn nữa, toàn bộ cánh tay bị tên ăn mày nướng chín, hoàn toàn đen thui.

Tổ trọng án quyết định đi tới bãi rác Vạn Giang để tìm một cánh tay khác.

Bãi rác Vạn Giang.

Theo mô tả của tên ăn mày, anh ta tìm thấy thịt người ở một góc của bãi rác Vạn Giang.

Bãi rác Vạn Giang không nhỏ, lượng rác thải ra một ngày đến hàng nghìn.

Nhiều rác như vậy, họ phải kiếm ở đâu?

Vì thế, Hoàng Tử Vi đã xin tăng cường lực lượng, hơn trăm cảnh sát tìm kiếm tay chân trong bãi rác.

Đeo găng tay, mọi người bắt đầu tìm kiếm cùng nhau.

Dùng tay đào bới đống rác, tìm rất lâu vẫn không thấy gì.

Lật tung bãi rác, cánh tay đâu?

Tên ăn mày đó không phải nói dối họ chứ?

Ngay đi tất cả mọi người sắp từ bỏ hi vọng.

Vũ Tân Nhu tìm thấy một cánh tay hoàn chỉnh trong góc, hét lên: "Tổ tưởng, tổ trưởng, em tìm thấy rồi!!"

Ba người liền chạy tới, Vạn Hiểu Sương mang găng tay đón lấy cánh tay.

Trên cánh tay có một vòng chuỗi, còn có hình xăm.

Móng tay được phủ một lớp sơn bóng.

Hình xăm là hình một đóa Mạn Châu Xa Hoa.

Mạn Châu Xa Hoa là loài hoa đại diện cho Địa Ngục.

Có người nói nó thường mọc ở bên kia thế giới.

Một loài hoa màu đỏ, mang đầy vẻ huyền bí.

Vạn Hiểu Sương nói: "Người chết là nữ, trong khoảng 19 tuổi, trước khi chết có sơn móng tay. Đánh giá theo tình trạng phân hủy của cánh tay, có lẽ chết vào 3 ngày trước. Người chết bị hung thủ tàn nhẫn chặt đứt tay, rồi ném vào bãi rác. Đây không phải hiện trường đầu tiên."

Bãi rác tuyệt đối không thể nào là hiện trường đầu tiên được, chỉ là nơi để ném bỏ đôi tay.

Người chết là nữ, cánh tay mềm mại, hơn nữa móng tay cũng rất sạch sẽ.

Về thân phận của người chết, chỉ với một cánh tay làm sao tìm ra danh tính?

Với những nghi ngờ, đem cánh tay trở về tổ trọng án. Trước tiên phải để Vạn Hiểu Sương khám nghiệm đã.

Trong vòng chưa tới ba tiếng, người ta lại tìm thấy hai cái chân bên dòng sông phía nam thành phố.

Người phát hiện là một người đi câu, đúng lúc anh ta đến bờ sông dưới cầu Thành Nam để câu cá.

Thời tiết đẹp, anh ta không có gì làm liền mang cần câu ra sông.

Lúc đầu toàn là cá nhỏ, anh định thu cần đi về.

Cần câu động rất mạnh, anh còn tưởng đã bắt được cá lớn, kết quả kéo lên là hai cái chân người.

Điều này khiến anh hoảng sợ tới mức chạy tới cục cảnh sát báo án, bảo rằng vừa câu được hai cái chân người.

Máu trên chân vẫn chưa quá khô, dường như vừa bị chặt rồi vứt đi không lâu.

Sau khi loại bỏ hết nước sông, chân bắt đầu nhũn dần.

Chỉ một cái chạm nhẹ cũng sẽ làm nát chân.

Mọi thứ đều được tổ trọng án tiếp nhận, sau khi Vạn Hiểu Sương nghiệm thi, thì DNA của hai cái chân trùng với cánh tay, là của cùng một người.

Có dấu vết bị trói chặt ở hai cổ chân, khi còn sống người chết từng bị ngược đãi.

Hung thủ lần nữa thực hiện hành vi vứt xác, hắn đem chân người chết quăng xuống sông.

Văn phòng tổ trọng án.

Hoàng Tử Vi mang báo cáo khám nghiệm tử thi ra, nói: "Sau khi kiểm tra, đôi chân này trôi từ suối nước nóng ra tới sông."

Độ mặn bình thường của nước sông là 130, trong khi độ mặn của hai cái chân lên tới 600. Chỉ có suối nước nóng mới đạt được hàm lượng muối cao như vậy.

Có thể hình dung hung thủ chặt chân của nạn nhân ở suối nước nóng, rồi để nó xuôi dòng mà trôi tới con sông phía nam.

Dạ Phàm Linh gật đầu nói: "Tôi đã nghĩ tới điều đó, trên cánh tay có hình xăm. Chúng ta có thể kiểm tra xem có bao nhiêu người đã từng xăm qua hình này, thì có thể tra ra danh tính nạn nhân."

Vũ Tân Nhu nói: "Chính là mò kim đáy biển."

Tổ trọng án chia ra hai hướng để điều tra.

Một tổ đi tới những suối nước nóng có thể thông ra dòng sông phía nam.

Một tổ đi điều tra hình xăm.

Không có quá nhiều suối nước nóng, nhưng có rất ít thông ra sông.

Có năm cơ sở suối nước nóng lớn và ba cái nhỏ.

Hoàng Tử Vi cùng Vạn Hiểu Sương đi kiểm tra địa điểm suối nước nóng.

Dạ Phàm Linh với Vũ Tân Nhu đi điều tra hình xăm.

Có hơn mười tiệm xăm ở thành phố Triều Dương, họ chỉ có thể tìm từng tiệm một.

Họ đi tới một suối nước nóng gần sông phía nam nhất.

Bà chủ tiệm suối nước nóng vừa nhìn thấy cảnh sát tới, liền cung kính nói: "Ô, là nữ cảnh sát sao, có phải hai cô muốn tới suối nước nóng để ngâm mình không? Suối nước nóng chỗ chúng tôi rất thoải mái."

Vạn Hiểu Sương nói: "Chúng tôi đến muốn hỏi thăm."

Chủ tiệm nghe thấy nàng có chuyện muốn hỏi, tay đánh máy liền ngừng.

Bà chủ nói: "Có chuyện gì vậy? Chúng tôi có giấy phép kinh doanh, không làm gì phạm pháp."

Hoàng Tử Vi kéo bà chủ tới nói nhỏ: "Gần đây suối nước nóng của cô có trường hợp khách hàng bị mất tích không? Như là thấy đi vào nhưng không đi ra."

Bà chủ lắc đầu nói: "Không có, sao có thể chứ. Người có thể vô cớ biến mất sao? Cô cảnh sát, cô đang đùa đấy à?"

Vạn Hiểu Sương hỏi: "Vậy cô có biết suối nước nóng xung quanh đây, có cái nào gần sông ở phía nam không?"

Bà chủ vừa nghĩ nói: "Mấy người nói tới, thì đúng là có một chỗ rất bí ẩn. Có người nói đó chỉ là một suối nước nóng nhỏ, nhưng lại rất đông khách. Khách của chúng tôi cũng bị kéo qua đó, tôi còn đang bực mình, rốt cuộc là khách cũ đã đi đâu hết rồi."

Từ trong lời nói của bà chủ, biết được có một suối nước nóng tên Long Hổ rất bí ẩn, người bình thường chưa chắc vào được.

Suối nước nóng Long Hổ vừa khai trương không lâu, nhưng chuyện lại ăn lại rất phát đạt.

Điều này làm mấy cơ sở cạnh tranh không khỏi ghen tị. Làm ăn nhiều năm như vậy, tự nhiên khách hàng của mình toàn bị kéo qua Long Hổ.

Suối nước nóng Long Hổ làm cách nào để kinh doanh tốt như vậy?

Dạ Phàm Linh cùng Vũ Tân Nhu cầm bản in hình xăm, đi từng tiệm xăm lớn.

Tiệm xăm Thịnh Quang, được coi là tiệm tốt nhất thành phố Triều Dương.

Bởi vì những hình xăm của tiệm này có thiết kế độc đáo, tay nghề thợ rất tốt, nên rất nhiều người thích đến đây xăm hình.

Bước vào tiệm xăm Thịnh Quang, ông chủ liền nói: "Hai người đẹp muốn xăm gì đây?"

Ông chủ lấy ra một cuốn album, đưa cho Dạ Phàm Linh nói: "Người đẹp xem thử đi, đây là những thiết kế mới nhất của tiệm tôi đấy."