Dị Tủng

Chương 45: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (6)



Hoàng Tử Vi lập tức cho phong tỏa sân bay, trạm xe, ga tàu, phát họa khái quát chân dung hung thủ, một khi phát hiện lập tức bắt giữ.

Sáng hôm sau, tổ trọng án nhận được cuộc gọi đến từ người bán vé trạm xe Đông Thành.

Dạ Phàm Linh nhận điện thoại, liền nghe giọng người bán vé Hạ Nhất Mẫn truyền tới: "Xin chào, xin hỏi có phải tổ trọng án không? Chân dung mọi người phát họa, tôi đã từng thấy vào bốn ngày trước, đi Phong Đô rồi."

Khi chân dung được phát đến các trạm xe, Hạ Nhất Mẫn nhìn thấy liền nhớ tới người mặc áo đen.

Cô có ấn tượng rất sâu, người này đi tới đi lui ở cửa, vác theo một cái túi lớn, như đang nghĩ cái gì đó.

Ăn mặc rất kín đáo, che mặt đội mũ, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

10 phút qua đi, người áo đen chạy tới mua vé, Hạ Nhất Mẫn còn nhớ khẩu âm là giọng địa phương Trùng Khánh: "Em gái, lấy tôi một vé. Có việc gấp phải đi, nhanh lên, làm ơn!"

Người đứng bên cạnh hét lên: "Đừng có chen ngang, xếp hàng đi."

Người áo đen: "Muốn làm gì, rõ ràng là tôi xếp trước mà."

Hai người cãi một lúc, người kia nói: "Ông đây không giành nữa, bỏ đi."

Hạ Nhất Mẫn cầm lấy căn cước, trên đó viết Hà Lô Hoa.

Trong hình Hà Lô Hoa có chút mập, nhưng người trước mặt thì không thể nhìn rõ.

Cô cũng không hỏi nhiều, đăng ký xong liền đưa vé cho Hà Lô Hoa.

Hà Lô Hoa ho khan hai tiếng nói: "Cám ơn em gái."



Sặc mùi khẩu âm địa phương, giọng hơi khàn, chắc là cố ý hạ thấp giọng để không bị chú ý.

Hạ Nhất Mẫn còn nhớ đã đi chuyến xe lúc 12 giờ trưa.

Tính toán thời gian, hung thủ đã tới thị trấn ma Phong Đô.

Sự việc khẩn cấp, cục trưởng Long Phi đã sắp xếp cho tổ trọng án đi máy bay đến thị trấn ma Phong Đô.

Sau khi họ thu xếp xong đồ đạc, thì đi chuyến bay 9 sáng ngay hôm đó.

Trước khi máy bay cất cánh, Dạ Phàm Linh với Hoàng Tử Vi ngồi trên máy bay.

Dạ Phàm Linh có vẻ mệt mỏi nằm trên ghế, Hoàng Tử Vi cười nhỏ giọng nói: "Tổ phó Dạ Phàm Linh, nhìn có vẻ mệt mỏi nhỉ."

Nàng híp mắt nói: "Đau đầu, vụ án lần này phải phí chút tâm sức."

Hoàng Tử Vi: "Đừng lo, từng bước tìm manh mối, nhất định có kẽ hở."

Dạ Phàm Linh cười: "Tổ trưởng Hoàng nói vậy, chắc đã biết được gì rồi nhỉ."

Ngồi ở phía sau, Võ Tân Nhu thầm thì với Vạn Hiểu Sương: "Ai da, tình cảm của hai người thật sự rất tốt nha."

Vạn Hiểu Sương: "Còn phải nói, tôi cảm thấy hai người họ chính là cộng sự hoàn hảo."

Giọng hơi lớn, Dạ Phàm Linh phía trước thính tai nghe được.

Dạ Phàm Linh ho khan hai tiếng nói: "Hai người ở đó thì thầm cái gì thế."

Vạn Hiểu Sương lập tức nhìn cuốn sách trong tay, Võ Tân Nhu xua tay nói: "Không, em đang đọc tài liệu mà."

Hai người nhìn nhau cười, đều rất hiểu ý.

Võ Tân Nhu mở laptop điều tra về thị trấn ma Phong Đô, Vạn Hiểu Sương thì đọc sách về khám nghiệm tử thi.

Khi máy bay đáp xuống, bốn người gọi taxi, đầu tiên điều tra địa chỉ trên căn cước của Hà Lô Hoa.

Địa chỉ trên căn cước của Hà Lô Hoa là số 2102 khu Vọng Giang, Phong Đô.

Vì để xác nhận cái người Hà Lô Hoa này có tồn tại hay không, thì bốn người đi một chuyến tới đồn cảnh sát địa phương.

Đồn cảnh sát thấy cảnh sát ở thành phố Triều Dương tới, đều rất nhiệt tình rót trà.

Đồn trưởng cười nói: "Mọi người là cảnh sát của Trùng Khánh à, thật vất vả, đi xa như vậy để điều tra."

Hoàng Tử Vi: "Không sao, chính là muốn mọi người giúp đỡ tìm tư liệu của người tên Hà Lô Hoa."

Đồn trưởng gọi một vị cảnh sát nói: "Tiểu Mã, mau hướng dẫn cho họ."

Tiểu Mã gật đầu: "Mọi người đi theo tôi."

Dạ Phàm Linh lấy căn cước photo ra đưa cho đồn cảnh sát địa phương.

Cảnh sát nhập tên của Hà Lô Hoa, địa chỉ và hình ảnh rất nhanh chóng được in ra.

Tiểu Mã đưa cho Hoàng Tử Vi nói: "Mọi người xem, có phải người này không?"

Bản photo rất giống với người trong ảnh, Dạ Phàm Linh gật đầu nói: "Đúng rồi."

Ra rồi đồn, bốn người gọi taxi nói địa chỉ nhà Hà Lô Hoa với tài xế.

Tài xế nói: "Chỗ đó rất hẻo lánh, nghe nói đã chết không ít người, rất xui xẻo. Phải tính thêm 10 tệ."

Hoàng Tử Vi: "Đi thôi, tại sao lại xui xẻo?"

Tài xế khởi động xe, nói: "Ba tháng gần đây xảy ra dịch bệnh, chết rất nhiều. Tài xế chúng tôi không muốn đi tới những nơi âm khí quá nặng, sẽ dính xui."

Đến Vọng Giang, tài xế nhận tiền liền rời đi.

Bốn người đứng trước cửa nhà Hà Lô Hoa gõ cửa, nhưng không có ai. Có một ông cụ cầm quạt đứng sát vách nói: "Mấy em gái, đừng gõ nữa, nhà đó đã chết hết rồi."

Võ Tân Nhu: "Ông ơi, ông nhìn thử người trong hình, đã chết rồi?"

Ông cụ cầm bức ảnh, đeo kính lão nhìn nói: "Phải a, Lô Hoa. Lô Hoa đã chết vì dịch bệnh vào ba ngày trước."

Ba ngày trước hung thủ đã trở lại Phong Đô, thời gian hoàn toàn trùng khớp. Không lẽ đã chết thật?

Sự việc phát sinh có chút kì lạ, tại sao họ vừa mới đến Phong Đô thì lại có chuyện chết vì dịch bệnh?

Dạ Phàm Linh không rõ, hỏi ông cụ: "Ông ơi, có thể cho chúng cháu biết về dịch bệnh gì được không?"

Ông thở dài nói, trận dịch bệnh này làm náo loạn Phong Đô không ít. Người ở khu Vọng Giang đều chết gần hết rồi.

Ngay cả cảnh sát địa phương cũng không thể kiểm soát, rất nhiều bác sĩ giỏi từ Trùng Khánh xuống cũng không có cách nào điều trị cho những người bị nhiễm bệnh.

Trận dịch bùng phát có chút kì lạ, người bị bệnh đầu tiên là ho liên tục, tiếp theo bị sốt nằm liệt giường, cứ như bị ma nhập.

Người bị ma nhập luôn trong trạng thái hôn mê, trán thì toát đầy mồ hôi lạnh, không thể cử động.

Theo bác sĩ nổi tiếng của thành phố, nói đây là một dịch bệnh thời cổ đại. Họ đã tìm kiếm trong sách cổ biết được bệnh dịch này không có thuốc trị, hoàng đế thời đó chỉ đành dùng cách hỏa thiêu xác người bị nhiễm bệnh.

Dù bây giờ khoa học kỹ thuật đã phát triển, nhưng mọi người vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.

Vì tránh nhiều người chết hơn, nên bệnh viện đã cách ly những người bị nhiễm bệnh, ngăn chặn lây nhiễm.

Gia đình ba người nhà Hà Lô Hoa ba ngày trước mới phát bệnh, sau khi đi chợ về thì cả nhà liền gục hết.

Ông cụ định gọi điện thoại đưa cả nhà vào bệnh viện, Hà Lô Hoa xua tay nói: "Ông Vũ, không làm phiền ông. Nhà cháu rất nghèo, làm gì lo nổi tiền thuốc men ở bệnh viện."

Hoàn cảnh gia đình của Hà Lô Hoa, Vũ Thăng Bảo rất rõ.

Nhà cô có hai đứa bé, chồng là thợ máy, cô chỉ làm một số công việc bình thường ở thành phố để kiếm sống, thu chi hàng tháng khá vất vả.

Tiền học của con, tiền ăn, còn phải trả tiền thuê nhà.

Vũ Thăng Bảo nói: "Lô Hoa là người số khổ, từ nhỏ cha mẹ mất sớm, mỗi lần nhắc đến nó đều khóc. Nói phải cố gắng sống vì con, chồng thì ghét bỏ nó vì trên mặt trái có một vết sẹo, nên cũng đối xử chẳng tốt lành gì."

Gia đình Hà Lô Hoa làm nông, khi cô 3 tuổi, cha mẹ đều mất trên cánh đồng vì làm việc quá sức.

Khi đó một đứa bé làm sao biết cha mẹ của nó đã chết rồi, cô cứ tưởng họ chỉ là đang ngủ.

Hà Lô Hoa ngây thơ chạy đến đẩy đẩy xác mẹ, nói: "Mẹ, sao mẹ lại ngủ trong ruộng, lạnh, sẽ cảm."

Đứa bé thấy mẹ không đứng lên, cứ nằm mãi trong ruộng.

Hà Lô Hoa tưởng rằng mẹ không cần cô bé nữa, không thèm nói chuyện với cô bé, cô bé ngồi trong ruộng khóc ầm cả lên.

Tiếng khóc làm kinh động đến hàng xóm xung quanh, dì Chung chạy đến xem.

Dì Chung bế Hà Lô Hoa nói: "Lô Hoa, Lô Hoa. Sao cháu khóc?"

Hà Lô Hoa chỉ vào xác của cha mẹ nói: "Ba mẹ không cần con nữa, họ không để ý tới con."

Dì Chung đến dò hơi thở của họ: "Chết.....chết rồi, a a!!"

Cha mẹ Hà Lô Hoa mất, thôn dân giúp đỡ xây cho họ một ngôi mộ đá.

Ba tuổi, cô bé quỳ trước mộ cha mẹ khóc lóc nói: "Ba mẹ, sao đều ở trong đó vậy, ba mẹ không cần Lô Hoa nữa rồi......"

Thân thích cũng chẳng muốn thu nhận Hà Lô Hoa.

Lúc đó, Hà Lô Hoa được dì Tôn Tiểu Ái nhận nuôi.

Tôn Tiểu Ái là bạn của cha mẹ Hà Lô Hoa, thấy Hà Lô Hoa đáng thương nên thu nhận cô bé.

Hà Lô Hoa tưởng rằng cuộc sống tốt đẹp đã đến, không ngờ chỉ là bắt đầu của những chuỗi ngày đáng sợ.

Lúc ban đầu Tôn Tiểu Ái đối xử với cô bé cũng khá tốt, nhưng sau đó thấy Hà Lô Hoa không phải con ruột của mình, thì dần dần lạnh nhạt.

Thường ngày Hà Lô Hoa ở trong nhà dì làm việc vất vả, Tôn Tiểu Ái còn có một đứa con là Lưu Bào Khôi.

Lưu Bào Khôi nhỏ hơn cô bé hai tuổi, mỗi ngày cậu thấy Hà Lô Hoa quét dọn nấu cơm, liền muốn trêu chọc.

Hà Lô Hoa không chịu nổi Lưu Bào Khôi, liền đẩy cậu té xuống đất.

Lưu Bào Khôi khóc lóc chạy đến méc Tôn Tiểu Ái, đâm thọc nói: "Mẹ, chị bắt nạt con, chị đẩy con té. Mẹ nhìn nè, tay con bị thương."

Cậu duỗi cánh tay cho Tôn Tiểu Ái nhìn, Tôn Tiểu Ái nói: "Đồ đáng chết, dám ăn hiếp con trai bà, bà đánh chết mày."

Tôn Tiểu Ái thoa thuốc cho Lưu Bào Khôi xong, liền cầm nhánh trúc ở phía sau cánh cửa, đi vào bếp đánh sống đánh chết Hà Lô Hoa.

Hà Lô Hoa sống như vậy đến khi cô bé được 16 tuổi, thì lấy hết dũng khí để chạy trốn.

Cô thừa lúc gia đình Tôn Tiểu Ái đi chúc tết, thì âm thầm bỏ trốn.

Hà Lô Hoa trộm một cái balo của Tôn Tiểu Ái, bỏ hết thức ăn trong tủ lạnh vào túi.

Dọc đường đi, Hà Lô Hoa không có tiền nên phải đi ăn xin.

Cô học cái dáng vẻ ăn xin của người khác, kiếm một cái bát bị vỡ, rồi tìm một ít giấy trắng.

Hà Lô Hoa biết được vài chữ, khi Lưu Bào Khôi đi học ở trường làng, Hà Lô Hoa đã từng giúp cậu mang cặp sách.

Cô đứng ở cửa lớp nghe giáo viên giảng bài, âm thầm ghi nhớ một ít chữ.

Lưu Bào Khôi không thích học, bài tập cũng do Hà Lô Hoa làm giúp.

Đến một con đường đông người, Hà Lô Hoa đặt cái bát vỡ trước mặt.

Cô cắt ngón tay dùng máu viết lên giấy:

Các anh các chị, em đã mất cha mẹ từ nhỏ, một mình lang thang đến đây.

Mong các vị rũ lòng thương xót, các cô các chú đi qua, xin cho con vài đồng để mua bánh bao. Xin cảm ơn tất cả mọi người, chúc mọi người sẽ luôn được hạnh phúc!