Dị Tủng

Chương 42: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (3)



Lên mạng tìm kiếm bản đồ, tổ trọng án phát hiện Trầm Thụy Thành trước đây đã đổi tên thành thị trấn ma Phong Đô.

Thị trấn ma nằm ở hạ lưu Trùng Khánh, thị trấn ma Phong Đô được mệnh danh là nơi "khởi nguồn của lịch sử loài người".

Điểm tham quan nổi tiếng nhất là 18 Tầng Địa Ngục.

Thị trấn ma Phong Đô cách thành phố Triều Dương khoảng một ngày đi xe, 3 giờ nếu đi máy bay.

Bởi vì thời gian quá gấp, nên tổ trọng án quyết định sáng sớm sẽ xuất phát đi thị trấn ma Phong Đô.

Dạ Phàm Linh về nhà liền thu dọn hành lý, lúc này Hoàng Tử Vi gọi đến: "Tôi đang ở dưới lầu nhà cô, xuống đây chúng ta cùng đi."

Hoàng Tử Vi nhớ tới những lời mẹ của Dạ Phàm Linh nói trước khi rời đi, hơi chau mày.

An Nhã Tâm nhờ Hoàng Tử Vi chiếu cố Dạ Phàm Linh, Hoàng Tử Vi đồng ý vì không tiện từ chối.

Từ mẹ của cô ấy, Hoàng Tử Vi hiểu thêm một chút về Dạ Phàm Linh.

Có một nguyên nhân đặc biệt khác để Dạ Phàm Linh muốn làm cảnh sát.

Cha của cô ấy cũng là một cảnh sát nhân dân, nhưng khi Dạ Phàm Linh được 14 tuổi, thì cha của cô ấy đã hi sinh vì nhiệm vụ.

Ông hi sinh trong một cuộc đọ súng với kẻ xấu.

Cha của Dạ Phàm Linh, Dạ Siêu. Vì không muốn kẻ xấu làm tổn thương con tin, nên mới tự mình đi làm con tin.

Sau khi trao đổi con tin, ông nhắm mắt.

Kẻ xấu dùng súng kề vào cổ ông, Dạ Siêu liền chụp lấy khẩu súng bắn một phát vào kẻ xấu.

Viên đạn ghim vào cánh tay kẻ xấu, Dạ Siêu muốn áp chế kẻ xấu, thì hắn rút ra một cây dao găm ở bên hông đâm thẳng vào ngực Dạ Siêu.

Dạ Siêu che ngực chịu đau, cầm súng bắn một phát súng cuối cùng, kẻ xấu ngã xuống, ông cũng ngã.

Khi đồng đội chạy đến giúp Dạ Siêu, thì Dạ Siêu đã chết.

Nhưng ông vẫn nở nụ cười, bởi vì ông vì cứu người mà hi sinh.

Không hối hận, xứng đáng là một cảnh sát nhân dân.

Cứ đến mùa thu, An Nhã Tâm sẽ dẫn Dạ Phàm Linh đến trước mộ cha dâng hương.

Dạ Phàm Linh ở trước mộ Dạ Siêu nói: "Ba, sau này con cũng sẽ làm cảnh sát, một cảnh sát giống ba."

Cô ấy chưa từng quên những gì mình đã nói, bắt đầu rèn luyện cơ thể.

Khi vào trường cảnh sát, Dạ Phàm Linh tập trung nhiều nhất chính là luyện bắn súng.

Không muốn bị người khác hạ gục, thì trước tiên bản thân phải trở nên mạnh mẽ.

Nỗ lực chính là con đường vượt qua được tài năng.

Dạ Phàm Linh không phải người có tài năng nhất trong trường, nhưng là người cố gắng nhất.

Khi người khác đều đang nghỉ ngơi, thì Dạ Phàm Linh luyện bắn súng đến nửa đêm.

Sau khi tốt nghiệp, vì thành tích ưu tú nên Dạ Phàm Linh được bổ nhiệm vào cục cảnh sát thành phố Triều Dương.

Hoàng Tử Vi thở dài: có thể sau lưng mỗi người đều có một câu chuyện khác nhau, chỉ là chờ tìm hiểu.

Thật ra trong lòng nàng có ấn tượng rất tốt với Dạ Phàm Linh, chỉ là không nói ra.

Dạ Phàm Linh chỉ đơn giản chọn mấy bộ đồ và vật dụng hàng ngày nhét vào vali, rồi kéo vali xuống lầu.

Hoàng Tử Vi đứng ở cửa, hơi cong khóe môi, dáng cổ xinh đẹp.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc của nàng, khuôn mặt toát lên sự quyến rũ.

Áo khoác jean kiểu dáng cao bồi với các họa tiết bóng chày, phía dưới là quần dài màu đen ôm sát.

Đơn giản mà cá tính, chỉ cần lướt qua cũng in sâu vào tầm mắt.

Nàng vẫy tay với Dạ Phàm Linh: "Nhiều đồ như vậy sao?"

Dạ Phàm Linh nhấc vali nói: "Không. Phải rồi, theo tôi về đội hình sự một chuyến được không?"

Hoàng Tử Vi: "Lấy súng đúng không? Tôi giúp cô nhận rồi."

Nàng lấy ra một cây súng đưa cho Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh gật đầu.

Dạ Phàm Linh: "Đi thôi, họ đang chờ chúng ta."

Bốn người đặt vé lúc 3 giờ chiều, vẫn còn 5 tiếng.

Họ hẹn nhau ở một nhà hàng, bốn người đều ăn mặc rất đẹp.

Dạ Phàm Linh ngồi gần cửa sổ, nàng mặc áo khoác cao bồi phối với sơmi sọc caro màu xám.

Có nét tươi mới và trẻ trung.

Ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng rất nhanh liền thu lại.

Những người xung quanh cũng không nhịn được mà nhìn họ chằm chằm, Võ Tân Nhu lắc cái thìa trên tay.

Vạ Hiểu Sương thì kiểm tra các dụng cụ pháp y trong rương của mình, thở phào nhẹ nhõm: may quá, không thiếu thứ gì.

Bởi vì phải ra khỏi thành phố để điều tra, tổ trọng án được yêu cầu phải cải trang.

Nếu không phải là tình huống khẩn cấp, thì tuyệt đối không được để lộ thân phận cảnh sát.

Bốn người ăn xong, chuẩn bị đi ra khỏi nhà hàng.

Điện thoại Hoàng Tử Vi vang lên, nhấn nút nhận.

Đầu bên kia: "Này, tôi là Long Phi. Mấy cô khoan đi, khu Vành Đai 3 xảy ra chuyện rồi."

Hoàng Tử Vi hỏi: "Có chuyện gì?"

Long Phi: "Phát hiện nửa thân dưới của một phụ nữ trong con gấu bông."

Hoàng Tử Vi: "Được, chúng tôi lập tức đến."

Nàng đặt điện thoại xuống, quay đầu nói với ba người: "Bây giờ không đi được, chúng ta đến Vành Đai 3 đã."

Hiện trường vụ án ở trung tâm mua sắm Tam Hoàn, trong một cửa hàng bán đồ chơi. Ông chủ thấy một con gấu bông hình như bị dơ ở cổ.

Ông chủ cầm giấy định lau, càng lau càng thấy chất lỏng màu đỏ từ cổ gấu bông chảy ra.

Ông chạm vào chất lỏng màu đỏ mới biết, không phải bị dơ mà là máu.

Ông chủ sợ đến mức té xuống sàn nhà, con gấu bông rớt xuống, đầu đứt ra, máu tràn cả sàn nhà.

Trong con gấu là phần thân dưới cơ thể người, hai cái đùi hiện ra.

Trên đùi toàn là máu, ông chủ sợ đến ngất xỉu.

Sau đó khách vào mua đồ chơi, nhìn thấy trên sàn nhà đều là máu, ông chủ thì hôn mê, nên mới báo án.

Tổ trọng án đến hiện trường, toàn bộ khu thương mai đã bị phong tỏa.

Trên đất dấu chân lộn xộn, không cách nào biết hung thủ vào bằng đường nào.

Kéo lên dãi băng vàng, bốn người đeo găng tay đi vào trong cửa hàng.

Đây là cửa hàng bán sỉ gấu bông, trên kệ bày rất nhiều loại.

Con gấu nằm trên đất có màu vàng nhạt, cổ như bị người ta kéo dài ra, máu đầy đất.

Màu đỏ có chút không tự nhiên, còn có mùi khét.

Vạn Hiểu Sương cẩn thận lấy phần dưới của thi thể nữ ra, cho vào túi nhựa.

Lúc này Dạ Phàm Linh nghe được tiếng tích tắc tích tắc.....

Âm thanh càng lúc càng lớn, cứ như báo hiệu một vụ nổ.

Nàng gọi Hoàng Tử Vi: "Tổ trưởng, hình như bên trong con gấu còn giấu thứ gì đó."

Hoàng Tử Vi đến gần con gấu bông, nhìn thấy phần lưng gắn một trái bom hẹn giờ. Thời gian: 5 phút 12 giây.

Các sợi dây khác nhau được nối trong quả bom, đỏ xanh xen kẽ, chỉ cần sai một dây toàn bộ đều sẽ chết.

Uy lực bom rất mạnh, có thể phá sập cả một khu thương mại.

Hung thủ muốn làm gì? Hắn muốn giết tất cả mọi người sao?

Dạ Phàm Linh lập tức gọi điện thoại: "Đội gỡ bom, đội gỡ bom. Yêu cầu hỗ trợ, trong khu thương mại Tam Hoàn có bom. Các tiểu đội lập tức sơ tán mọi người xung quanh, đưa họ đến nơi an toàn."

Nàng đi tới muốn kéo Hoàng Tử Vi.

Hoàng Tử Vi: "Đừng qua đây, nhanh, đưa tôi một cái kềm."

Thời gian bom nổ: 4 phút 42 giây.

Dạ Phàm Linh sốt ruột nghĩ, chạy đi đâu tìm kềm?

Nàng nhớ tới khi đi vào khu thương mại có đi ngang qua một cửa hàng bán dụng cụ, Dạ Phàm Linh liền nhanh chóng chạy tới cửa khu thương mại.

Cũng may ông chủ tiệm vẫn chưa đi, Dạ Phàm Linh nói với ông: "Ông chủ, nhanh đưa tôi cái kiềm, tôi trả tiền."

Ông chủ lấy ra một cái kềm từ trong tủ đưa cho Dạ Phàm Linh.

Nàng lấy ra tờ 50 tệ ném cho ông, rồi nói: "Ra khỏi đây! Có bom."

Thời gian bom nổ: 3 phút 10 giây.

Dạ Phàm Linh chạy về ném kềm cho Hoàng Tử Vi, Hoàng Tử Vi lau mồ hôi, suy nghĩ nên cắt dây nào.

Thời gian bom nổ: 2 phút.

Từng giây từng phút trôi qua, cái chết càng đến gần.

Hoàng Tử Vi cắn răng cắt dây đỏ.

Sau khi dây đỏ bị đứt, đồng hồ dừng lại.

Người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, đội gỡ bom cũng đến nơi, toàn bộ bom đã được gỡ bỏ.

Ngụy Vũ, tổ trưởng đội gỡ bom đi tới nói: "Đây chỉ là quả bom giả thôi, cắt dây nào cũng không nổ."

Sau khi tháo gỡ bom xong, tổ trọng án phát hiện mặt sau quả bom có một tờ giấy: ta ở trong bóng tối nhìn các ngươi, người chết sẽ càng lúc càng nhiều, bởi vì bọn họ đều đáng chết.

Hung thủ đang khiêu khích tổ trọng án, quả bom giả lần này chỉ là đang cảnh cáo tổ trọng án.

Phần dưới của thi thể nữ sau khi qua khám nghiệm, phát hiện cách chết của cô ta giống với thi thể người đàn ông hôm trước.

Có điều, bên trong quần của thi thể tìm được một cái di động, màn hình đã bị dính đầy máu.

Điện thoại di động sau khi được sửa xong, Võ Tân Nhu kết nối điện thoại với máy tính.

Trong máy tính hiện lên toàn bộ danh bạ điện thoại, nhưng đều không có tên.

Trên điện thoại có một vết nứt, giống như bị dụng cụ nào đó làm hư.

Tất nhiên mọi thứ đã được hung thủ xử lý, còn cố tình để lại di động này.

Hung thủ là đang muốn thị uy với tổ trọng án.

Cũng may là sim điện thoại chưa bị hủy, nên sau khi sửa lại vẫn còn xem được thông tin.

Sau khi điều tra thông qua công ty viễn thông, đã tìm được người đăng ký sim.

Thông tin chủ sim

Họ tên: Tân Vũ.

Nơi sinh: Vành Đai 3, thành phố Triều Dương.

Qua điều tra, Võ Tân Nhu biết đây là một tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, địa chỉ số 1212 khu Vành Đai 3.

Tân Vũ sống bằng tiền viết tiểu thuyết, cả ngày đều ở trong nhà để viết tiểu thuyết.

Cô ấy cả ngày không ra ngoài, vậy hung thủ làm sao giết cô ấy?

Tân Vũ không hợp với người nhà, nên người nhà của cô ấy cũng rất lâu không lui tới.

Chủ nhà trọ nói, có một người bạn sống cùng với Tân Vũ.

Người bạn của Tân Vũ là Vận Linh Đang, được tổ trọng án mời về văn phòng của tổ trọng án.

Vận Linh Đang lắc đầu nói: "Tân Vũ kính cách rất kì lạ, tôi ở ghép với cô ấy cũng để tiết kiệm tiền thôi."

Theo lời Vận Linh Đang kể về Tân Vũ, cô ấy là tiểu thuyết gia online, bút danh: Đất Mỡ Tròn Vo.

Tân Vũ thích viết tiểu thuyết ngôn tình, đặc biệt là thể loại vương gia vương phi đồ. Thế nhưng Tân Vũ thường hay đào hố, còn lừa tiền của đọc giả.

Vận Linh Đang từng xem qua tiểu thuyết của Tân Vũ, liền nói hai chữ: cẩu huyết.

Trong đó có một đoạn như thế này.

Sau khi phi tử bị vương gia tra tấn bắt nạt, được tiểu nha hoàn an ủi một lúc, phi tử bị tra tấn lại lên giường với vương gia.

Nội dung cốt truyện càng cẩu huyết, thì càng được đọc giả thích tiểu thuyết ngôn tình săn đuổi.

Tân Vũ liền nổi tiếng sau một đêm, truyện được hơn vạn lượt truy cập, lượt theo dõi hơn một nghìn.

Bình luận nườm nượp ập tới, trong lòng Tân Vũ vui sướng.

Mất đi động lực sáng tác lúc đầu, Tân Vũ quyết định xào nó lên.

Cô ấy còn trả lời đọc giả của mình, là cả một tháng chỉ ăn bánh mì với bánh bao, có vẻ vô cùng đáng thương.

Tân Vũ còn thường ở nhà tự cắt cổ tay, sau đó đăng lên Weibo để gây sự chú ý của đọc giả. Đọc giả thương xót cô nên bắt đầu ném tiền.