Cùng Boss Mạnh Nhất Yêu Đương

Chương 33: Thị trấn ăn thịt người (2)



Tiếu Trần mơ mơ màng màng mở mắt ra, thân thể có chút mềm nhũn vô lực.

"Cậu tỉnh?" Nữ sinh kinh hỉ kêu lên, cả người từ trêи ghế bên cạnh đứng lên, trong ánh mắt lộ ra vài phần mừng rỡ.

Tiếu Trần liếc cô một cái, không lên tiếng, chậm rãi bò ra khỏi tấm, tay ghét bỏ rút ra khỏi chăn, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Căn phòng này rất cũ kỹ, ngay cả chăn cũng là bộ dáng khâu khâu vá vá, ngay cả công cụ dùng để thắp sáng cũng chỉ là một ngọn nến lung lay sắp đổ.

Nữ sinh không chú ý đến động tác nhỏ của mình, có chút thẹn thùng cúi đầu, nói, "Cái đó, tôi tên là Kim Hồng." Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiếu Trần, lại vội vàng cúi xuống, "Cái kia, bởi vì trời quá tối, vốn những người chúng ta định xuống núi, nhưng lại có sương mù, chúng ta lại không biết đường, cho nên liền trở về! Sau khi trở về đã thấy cậu nằm đó, "

Nữ sinh giống như nhớ lại hình ảnh đáng sợ gì đó, sắc mặt có chút trắng bệch, thanh âm rất nhỏ, cả người thoạt nhìn có vài phần sợ hãi, "Sau đó phòng quá ít, cho nên chỉ có thể ủy khuất cậu ở cùng một phòng với tôi. ”

Tiếu Trần vẫn không nói gì.

"A!" Nữ sinh đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó rơi xuống cổ mình, cô trở tay sờ sờ, sờ đến một thứ cảm xúc tê dại, trợn to mắt, trực tiếp sợ tới mức kêu lên.

Là một con nhện.

Con nhện này rất lớn, có kϊƈɦ thước gần như một cái bàn tay của nữ sinh, trong nháy mắt nữ sinh chạm vào nhện, nhện giống như có linh tính, trực tiếp trèo lên tay cô, mặc kệ cô vẫy thế nào cũng không rơi xuống.

- Hu hu hu hu! Nữ sinh nóng nảy, khóc ra, cả người giống như ngốc nghếch sững sờ tại chỗ, chỉ có thể phát ra tiếng khóc, thoạt nhìn sợ hãi đến sắp sụp đổ.

Tiếu Trần híp mắt lại, từ trêи giường đứng dậy định hỗ trợ, nhưng còn chưa đợi cậu thật sự làm cái gì, nhện lại nhanh chóng nhảy xuống từ tay nữ sinh, sau đó lẻn vào khe hở nào đó, biến mất không thấy đâu.

Nữ sinh bị kinh hãi, nước mắt rơi không ngừng nghỉ, chỉ có thể liên tục gật đầu, nhanh như tắt hơi lặp đi lặp lại nói, "Cám ơn, cám ơn. ”

Tiếu Trần không để ý tới cô, ánh mắt ngược lại như có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm phương hướng nhện rời đi.

"Có sợ con nhện không?"

"Không sợ."

"Một con lớn như vậy thì sao?" Cậu bé dùng tay trước ngực khoa tay múa chân múa ra hình dạng siêu siêu lớn.

Cậu bé còn nhỏ hơn hắn chớp chớp mắt, có chút ngây thơ nói, "Không sợ.”

Cậu bé có chút nhụt chí, "Vậy cậu sợ cái gì? Cậu chẳng sợ thì làm thế nào tôi bảo vệ cậu được!"

Cậu bé mỉm cười hắc hắc, hai tay ôm lấy cánh tay cậu bé, "Bởi vì có cậu ở đây, nên tôi không sợ gì cả! Bởi vì tôi biết, cậu sẽ bảo vệ tôi! ”

Tiếu Trần từ trong hồi ức rút ra, yên lặng đi thẳng đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Cửa sổ này thoạt nhìn trông bẩn thỉu, chất đống một lớp bụi dày, cũng không biết bao lâu nó đã không được lau sạch.

Bên ngoài cửa sổ tối đen, không có đèn đường, căn bản không nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy căn nhà ở nông thôn.

Tay trái Tiếu Trần không khỏi sờ sờ sợi dây chuyền treo trêи cổ, sợi dây chuyền này rất dài, mặt dây chuyền là một lưỡi hái, nhưng chất liệu mặt dây chuyền lại không giống vàng bạc gì, cũng không giống đá, màu trắng gạo, không phải nhựa. Mặt dây chuyền này gần như dán vào vị trí trái tim cậu, cậu không lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo, cách quần áo, nhẹ nhàng vuốt ve hình dạng của mặt dây chuyền.

Đàm Quân...

Tiếu Trần nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm ra hai chữ này.

'Ta đang ở đây. ’

Tiếu Trần đột nhiên mở mắt ra, có chút khó tin nhìn xung quanh.

Cả phòng ngoại trừ cậu, cũng chỉ còn lại Kim Hồng còn chưa từ trong chuyện vừa rồi bình tĩnh lại.

Có phải cậu vừa mới nghe thấy gì không?

Cửa sổ bị gió bên ngoài thổi đến phát ra âm thanh "thùng thùng", mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ bị gió thổi ra tiếng sàn sạt.

Tiếu Trần cố nén kinh hãi trong lòng, đem hô hấp đột nhiên trở nên có chút dồn dập chậm rãi san bằng.

Cậu không biết đang ở trong tâm tư gì, tay đặt lên kính thủy tinh của cửa sổ, nhưng chờ tay cậu vừa đặt lên, thủy tinh vốn bẩn thỉu dơ dáy dùng tốc độ đáng thương mắt thường có thể thấy trở nên sạch sẽ như mới, dường như sợ bẩn tay cậu vậy.

Tay Tiếu Trần không khỏi cuộn tròn thành một nắm đấm, cậu có chút khó tin nuốt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Kim Hồng, cô cũng không chú ý tới hành động của cậu.

Cậu giống như là xác minh cái gì, tay lại sờ lên chỗ ngồi đầy bụi bặm bên cạnh, định ngồi lên, lúc này cũng giống hồi nãy, còn chưa đợi cậu làm gì, cái ghế bẩn thỉu đó cũng trở nên sạch sẽ!

Tiếu Trần mím môi, một ý nghĩ lớn mật đã không kiềm chế được hình thành trong đầu cậu.

Cậu giống như nghĩ đến cái gì đó, tay lại một lần nữa sờ sợi dây chuyền treo trêи ngực, có chút khó tin ở đáy lòng hỏi, 'Đàm Quân? ’

Im lặng.

Không ai trả lời.

Biểu tình mừng rỡ của Tiếu Trần trong nháy mắt lạnh xuống, cảm thấy mình có chút buồn cười.

'Ta đang ở đây.' Rành mạch, rõ ràng.

Thanh âm này có chút khàn khàn, không còn là giọng nam ngây thơ chất phát trong trí nhớ của cậu, mà là một thanh âm của nam nhân thành thục.

Rất xa lạ, cũng rất quen thuộc.

Hốc mắt Tiếu Trần có chút ướt át, đôi mắt có chút chua xót, trướng đến có chút đau nhức.

'Đàm Quân. ’

'Ta đang ở đây. ’

'Đàm Quân. ’

'Ta đang ở đây. ’

Tiếu Trần không mệt mỏi hô hai chữ này, tựa như hai đứa trẻ ngây thơ chơi trò chơi đối thoại.

'Cậu rất gầy'.

Tiếu Trần vốn buộc mình phải thu hồi nước mắt, khi nghe được những lời này nước mắt lại một lần nữa trào ra, cậu vội vàng lau đi nước mắt, làm bộ như ở cửa sổ xem phong cảnh che giấu sóng biển mãnh liệt trong lòng mình.

Tiếu Trần cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

'Tôi xin lỗi.' Tiếu Trần cố gắng chống đỡ, không nhắm mắt lại, sợ nước mắt trực tiếp chảy xuống.

Lúc này đây, Tiếu Trần giống như cảm giác cái gì đó ôm lấy eo cậu, giống như đầu cọ vào cổ cậu.

"Đừng nói xin lỗi, ' Tiếu Trần cảm giác cổ mình tê dại, có thứ gì đó đang vuốt ve chỗ đó, cậu nghe thấy nam nhân nói, 'Tất cả đều là ta tự nguyện! ’

'Ta đã nói là ta sẽ bảo vệ cậu! ’

'Mặc kệ dù có bao nhiêu lần! Ta sẽ đều sẽ bảo vệ cậu! 'Trước đây vậy, bây giờ vậy, sau này cũng vậy!

Còn tốt, cậu đã trở lại, nếu cậu không trở lại, ta sẽ phát điên!

Không, không! Ta điên rồi!

"Chậc chậc," Nam sinh bĩu môi, ánh mắt rơi xuống trêи người Tiếu Trần và Kim Hồng, trong mắt mang theo vài phần không có hảo ý, chế nhạo trêu ghẹo nói, "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tối hôm qua nghỉ ngơi có được không? Hahaha. ”

"Cậu," khuôn mặt đỏ vàng bị tức giận đến đỏ bừng, ngay cả một câu phản bác hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Tiếu Trần vẫn mặc một chiếc áo len cổ cao, bất quá đổi thành màu xanh biếc, che miệng mũi như bình thường, làm cho người ta nhìn không ra bộ dáng của cậu

"Hừ, " nam sinh cười nhạo một tiếng, "Ai biết ngươi có cái tâm gì, còn đặc biệt đỡ người đến phòng mình ở chung một đêm, muốn người ta không nghĩ nhiều cũng khó đấy! ”

Kim Hồng giống như bị chọc thủng tâm tư gì đó, tức giận đến có chút dậm chân, "Cậu đừng ngậm máu phun người!"

Còn chưa đợi nam sinh tiếp tục xuất khẩu châm chọc cái gì, nam nhân bên cạnh nam sinh thoạt nhìn lớn hơn tất cả mọi người không ít ngăn cản nam sinh, lắc đầu với hắn, "Đừng nói nữa, việc cấp bách vẫn là sớm rời khỏi nơi này. ”

Người xung quanh hai mặt nhìn nhau, gật gật đầu, trong chuyện này ăn ý kỳ lạ, trong ánh mắt mang theo vài phần hoảng sợ, tựa hồ như tối hôm qua sau khi cậu ngất xỉu gặp phải phiền toái gì.

Hơn nữa Tiếu Trần rất nhanh chú ý tới, thi thể lão nhân trong phòng khách đã biến mất, ngay cả vết máu còn sót lại trêи sàn nhà cũng bị xử lý sạch sẽ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không biểu hiện ra bộ dáng rất kinh ngạc, đồng dạng, Tiếu Trần cũng quan sát, thần kinh của mỗi người đều căng thẳng, mắt có chút cứng ngắc nhìn xung quanh, tựa hồ rất sợ hãi.

Tiếu Trần sờ sờ sợi dây chuyền, trong lòng có thêm một phần.

Đàm Quân.

Rõ ràng là bầu trời trong xanh, trêи bầu trời lại không có mặt trời, một mảnh ảm đạm, thậm chí lộ ra vài phần tối tăm.

"Cái kia," nam sinh vừa rồi làm khó Kim Hồng trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ánh mắt có chút hư, hai tay nắm thành hình dạng nắm đấm, "Mấy người có phát hiện điện thoại di động của chúng ta không có tín hiệu không?”

Những người khác ngẩn ra, nhao nhao lấy điện thoại di động của mình ra, hai mặt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương đều đọc ra vài phần hoảng sợ.

Vẫn là đại ca kia, nam nhân mặt lạnh lùng, trực tiếp đem điện thoại di động thu hồi túi xách của mình, nhìn sắc mặt mọi người, lạnh lùng nói, "Xem ra chúng ta không có cách nào liên lạc với người bên ngoài để đón chúng ta ra ngoài, nếu không thì những người chúng ta tách ra hành động, ở trong thôn tìm phương tiện giao thông gì đó, buổi trưa vẫn là ở chỗ này tập hợp! ”.

Nam nhân nhìn thoáng qua Tiếu Trần, "Vậy cậu cùng Kim Hồng một tổ, tôi cùng Mã Hàng một tổ. "Người đàn ông chỉ vào nam sinh vừa lên tiếng, "Ba người còn lại một nhóm! ”

Không ai phản đối.

Tiếu Trần híp mắt lại, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân này, sau đó liếc mắt nhìn nam sinh tên Mã Hàng kia.

Giống như đang xác nhận cái gì đó, sau đó liếc mắt nhìn, nhếch môi.

Ồ, hóa ra là các người.

"Này, " Nam sinh ngăn cản con đường đi của Tiểu Tiếu Trần, ánh mắt tàn nhẫn, Tiếu Trần ở phía sau so với hắn còn nhỏ con hơn, sợ hãi ngồi xổm ở phía sau cọc gỗ, chỉ lộ ra hai con mắt.

- Đem thức ăn trêи tay cậu cho tôi! Nam sinh phát ra âm thanh uy hϊế͙p͙, giống như Tiếu Trần không cho liền chuẩn bị trực tiếp động thủ cướp.

Hắn đói quá lâu rồi! Nhìn thấy trong tay Tiếu Trần có thức ăn làm sao có thể không kϊƈɦ động.

Tiểu Tiếu Trần so với nam sinh thấp hơn nhiều, có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, đem một con cá chết lớn vừa mới nhặt được từ trêи sông bất quá to cỡ nửa tay cậu gắt gao ôm vào trong ngực, giống như dùng hết toàn lực, lớn tiếng nói, "Không đưa. ”

Nam sinh bĩu môi, tính toán trực tiếp động tay, cũng không biết từ đâu bay tới một tảng đá, trực tiếp đập vào đầu nam sinh.

Đàm Quân vọt ra, trực tiếp đem Tiếu Trần bảo hộ ở trong ngực, giống như một con sói cô đơn bảo vệ con, ánh mắt âm u, giọng điệu lạnh như băng, trừng mắt nhìn nam sinh, "Mày dám động vào cậu ấy thử xem! ”

Lý do duy nhất để chống đỡ cái xác không hồn của ta, là ta tin tưởng chắc chắn rằng cậu sẽ trở lại!

Chỉ cần cậu quay lại! Ta chắc chắn sẽ không cho cậu có cơ hội rời đi! A.

___________________________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói: "Trêи thực tế, bạn có thể không tin, tôi là một người không xem phim kinh dị_(:з"⊸)_, lần cuối cùng chính thức xem phim kinh dị là năm ngoái, xem phim cũng ít, bởi vì tôi nhát gan (đỡ trán)

Khụ khụ, yêu các bạn.

So trái tim, cảm ơn tất cả các bạn đã hỗ trợ và thích nha!

Bình luận và yêu thích trực tuyến!!

Chuyên mục cầu bao dưỡng.

An Lợi nói về văn bản bên cạnh mình: «Vô hình trêu chọc liêu nhân trí mạng nhất»

An Lợi một chút nói sơ văn: «Đối tượng thầm mến cùng tôi không đội trời chung»

___________________________________

BtNguytThng: xưng hộ của thế giới này là Ta - Cậu nhé!