Anh Không Biết

Chương 12: Chương 12





Editor: KiL
Nghỉ hè hằng năm, trường học sẽ tổ chức cho đội ngũ giảng viên và nhân viên ra ngoài du lịch, năm nay ấn định vào đầu tháng tám.
Địa điểm tập hợp là cổng chính trường học, lúc Hướng Vãn đón xe tới, vừa vặn đụng phải Lệ Hành lái xe đưa Tô Thuần tới.
"Cô giáo Hướng, vợ tôi đành nhờ vào cô vậy."
Hướng Vãn gật gật đầu trả lời: "Giao cho tôi đi, có tôi làm hộ hoa sứ giả cho chị ấy, cam đoan một sợi tóc cũng không thiếu."
Lệ Hành lại dặn dò vợ mình: "Điện thoại bảo trì thông suốt, báo cáo hành tung mỗi ngày, muốn mua gì cứ mua, đừng tiếc tiền, còn nữa, không được ăn mấy thứ đồ bừa bãi bậy bạ, không cần để ý mấy người lung tung lộn xộn, còn có...."
Phì....
Hướng Vãn ở một bên không nể mặt mà bật cười, Tô Thuần cũng cảm thấy xấu hổ, vừa xách balo vừa nói với anh ta: "Anh làm gì mà càng ngày càng dông dài giống bà già thế, em cũng không phải là con nít, đi đi đi đi." Cô ấy giống như đang đuổi ruồi mà đuổi chồng đi.
Tình cảnh thâm tình khiến cho người ao ước, Hướng Vãn chậc chậc hai tiếng, quay đầu bật cười nhìn Tô Thuần.
Nụ cười của Tô Thuần càng sâu, "Em đừng nhìn chị như vậy, theo chị được biết công phu mặt dày mày dạn của người nào đó không kém với chồng chị đâu."
Nụ cười Hướng Vãn có chút không giữ được.
Tô Thuần vốn chỉ nói đùa, thấy cái vẻ mặt này của cô, hỏi: "Sao rồi hả?"
Người chung quanh càng ngày càng nhiều, trong tiếng nhao nhao ồn ào, thầy chủ nhiệm giáo dục lớn giọng gọi người lên xe.
Hướng Vãn quay đầu, "Lên xe trước đã."
Hơn mười một giờ, xe đến một trấn dân cư cổ trực thuộc khu vực thành phố Hoàng Sơn, hành trình hôm nay là tham quan thắng cảnh dưới núi, ngày mai sẽ leo núi.
Thời tiết quá nóng, làm giảm bớt không ít hứng thú, mọi người cưỡi ngựa xem hoa tham quan xong thôn xóm cổ lưu lại từ thời Minh Thanh, rồi nhanh chóng trở lại xe ngồi máy điều hòa.
Buổi tối sau khi về khách sạn, người ban ngày bị nóng đến sắp cảm nắng mới khôi phục lại tinh thần, tốp ba tốp năm lập nhóm ra ngoài.

Hướng Vãn và Tô Thuần đi dạo phố cổ gần khách sạn một chút, sau đó đi tới bờ sông Tân An cách đó không xa, đem việc của cô và Giang Ngư Chu nói ra, cũng chỉ kể đại khái, việc nhỏ không đáng kể miêu tả không dễ.
"Anh ấy không có phong độ như vậy?" Tô Thuần nháy mắt mấy cái, có chút khó tin được, "Có phải em đã nói cái gì rồi không?"
"Em chỉ là nói anh ta bán phần ân tình kia hơi đắt, nếu anh ta không muốn bán thì tùy thời có thể thu hồi."
"A?" Tô Thuần trừng mắt, một lát sau lại cười, "Trách không được mà, em đẩy anh ấy vào cái thế bị động lúng túng như vậy, anh ấy có thể chịu được mới là lạ."
"Chị cảm thấy em nói sai sao?"
Tô Thuần lắc đầu, "Vấn đề bây giờ không phải là nói ai đúng ai sai.

Em có thể nói cho chị biết không, vì sao cứ một mực mâu thuẫn việc tiếp xúc với đàn ông? Là vì không quên được người trong lòng kia, hay là vì chuyện của ba em, em có tâm đề phòng với đàn ông?"
Hướng Vãn và Tô Thuần là bạn cùng trường sư phạm, Tô Thuần hơn cô hai khóa, trước đó hai người cũng không biết nhau, sau đó nhờ vào công việc Hướng Vãn mới quen biết cô ấy, quan hệ hiển nhiên sẽ thân thiết hơn người khác.

Chuyện nhà Hướng Vãn, Tô Thuần có biết, nhưng cũng chỉ giới hạn trong cái biết mà thôi, chưa từng thẳng thắn lấy ra trò chuyện.
"Em không nghĩ đến vấn đề này, em cự tuyệt anh ta chẳng qua là vì cảm thấy anh ta như thế là quá tùy tiện." Hướng Vãn nói.
Dừng một chút, ngẩng đầu lên hỏi Tô Thuần: "Đàn ông đều là như thế sao? Cái gì cũng không bày tỏ mà đã bắt đầu động tay động chân, em không quen thế."
"Em cảm thấy anh ấy sẽ bày tỏ cái gì?" Tô Thuần cười hỏi, trong lòng nghĩ đàn em này về mặt tình cảm đúng là một tờ giấy trắng, ngay việc làm sao chung đụng với đàn ông cũng không rõ ràng.
Nhưng mà cũng khó trách, cô chưa từng yêu đương, bối cảnh gia đình lại như thế, đương nhiên sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Hướng Vãn nhíu nhíu mày, chìm vào suy nghĩ nửa giây, sau đó trả lời: "Em cảm thấy tình cảm nên tiến tới dần dần, có ấn tượng tốt trước đã, sau đó trong lúc qua lại từ từ tiếp xúc thân mật, mà anh ta thế kia làm em cảm thấy anh ta chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của mình chứ không phải vì tình cảm, em ghét cái tình dục không tình yêu."
"Ôi, không nghĩ rằng tư tưởng của em bảo thủ như vậy, trách không được em với anh ấy luôn không cùng tần số."
"Cho nên, chị cảm thấy là vấn đề ở em à?"
"Không hẳn, nhưng thực sự là em nghĩ quá nhiều rồi." Tô Thuần nói, "Để chị nói cho em nghe việc chị với Lệ Hành qua lại với nhau thế nào đi.

Chị gặp anh ấy ở buổi hẹn hò trong doanh trại, ngay ngày hôm đó, anh ấy thổ lộ với chị, lúc ấy chị cả kinh đến nỗi không biết đặt tay chân ở đâu."
"Đó không phải là bởi vì hai người trước đó đã quen biết nhau sao?"
"Tuy quen biết nhưng mà là kẻ thù nha, mà lúc đó chị vẫn chưa bước ra được một đoạn tình cảm trước đó, cho nên chị không có ý tiếp nhận anh ấy, lúc rời đi chị từ chối anh ấy, nhưng hôm sau người ta lại chạy tới trường tìm chị.

Làm cho mấy người bạn đồng nghiệp đều cho rằng anh ấy là bạn trai chị."
Hướng Vãn cười kết luận: "Mặt dày theo đuổi."
Tô Thuần gật đầu, "Chẳng những mặt dày theo đuổi, còn bá đạo vô lí, lần đầu tiên đến trường tìm chị đã mạnh mẽ kéo tay chị, chị mắng anh ấy, anh ấy liền buông ra, chỉ cười hì hì, lần đầu tiên đến chỗ chị ở tìm chị anh ấy liền cưỡng hôn chị, sau đó có nửa tháng chị không để ý đến anh ấy, rồi anh ấy tức giận, ngày nào đó lái xe đến trường khiêng chị đi, lúc ấy ý muốn giết chết anh ấy chị đều có."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó đương nhiên là giết không thành, chị đánh không lại anh ấy nha."
Hướng Vãn mỉm cười, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó à....." Vẻ mặt Tô Thuần dần dần mông lung, giống như chìm vào suy nghĩ chuyện cũ, "Anh ấy vác chị về nhà, ném lên giường, chỉ vào người chị mà nói, lại không nghe điện thoại, hại tôi lúc tập huấn suýt nữa chết trận, tôi sẽ lập tức xử lí em, không, bây giờ tôi xử lí em luôn, xử lí em, đời này tôi có chết cũng không tiếc...." Cô ấy dừng lại, như đang thở dài, "Nghe lời này, không biết sao mà trong lòng chị cảm thấy khổ sở, thì ra trên đời này còn có một người như vậy, sướng vui giận buồn của anh ấy đều do chị mà ra."
"Sau đó chị bị anh ấy xử luôn rồi?"
"Phải, bị anh ấy xử." Tô Thuần nhìn sang cô, mặt mỉm cười, "Cam tâm tình nguyện."
"Khi đó chị mới hiểu được, anh ấy như thế cũng không phải là vì đối xử với tình cảm tùy tiện, mà là do tính cách sai bảo, kì thật tính cách của mấy anh em tốt bọn họ đều như vậy, trực tiếp, không hàm súc.

Hoàn cảnh ở chỗ kia của họ, rất ít có thể tạo ra liên hệ với phụ nữ, gặp người ưng ý vừa mắt mà không chủ động tấn công thì sao được."

Lời này làm cho Hướng Vãn chìm vào suy nghĩ.

Tô Thuần là may mắn, cô ấy gặp được Lệ Hành, cái người mà toàn tâm toàn ý che chở cô ấy trong lòng bàn tay, nhưng còn Giang Ngư Chu.....
Người đàn ông kia cô nhìn không thấu.

Mà lại có một số chuyện, có lẽ từ mười hai năm trước đã viết xong kết quả.
Ngày thứ hai lúc leo núi, Hướng Vãn nhận điện thoại của Hướng Tuấn trong trạng thái ngáp không ngừng.
"Không hay rồi, không hay rồi, chị, mẹ em biết chuyện công việc của em nên rất tức giận, cứng rắn muốn kéo em với ba em đến nhà tìm chị lý luận đấy."
Hướng Vãn cảm thấy không hiểu nổi, "Tìm chị lý luận làm gì?"
"Nói chị lá mặt lá trái, đùa giỡn bà ấy nha."
"Chị làm gì mà đùa giỡn bà ấy?"
"Chị đồng ý giúp tìm dượng mà cuối cùng không đi, lại tìm cái người không đáng tin cậy lấy lệ với bà ấy."
Hướng Vãn dừng lại, Giang Ngư Chu không đáng tin cậy? Ài....!"Thật đúng là không đáng tin cậy."
Kết thúc cuộc gọi, Hướng Vãn thở dài, nói với Tô Thuần vẫn luôn nhìn cô: "Em họ em gọi tới, chuyện đã bị lộ."
"Nhưng việc này cũng đâu thể trách em được."
"Thật ra cũng phải trách em." Hướng Vãn rũ đầu xuống, "Ai bảo là em mở miệng nhờ vả người không đáng tin cậy kia chứ." Giương mắt nhìn lên một chút, "Này, có đường nào khác không, nghĩ cho em mấy biện pháp khác đi nào?"
Tô Thuần suy nghĩ, "Không vấn đề, em biết lão Chu chứ?"
Hướng Vãn nghĩ lại một chút, trong mấy người anh em của Lệ Hành có một vị họ Chu, "Cái vị làm quân y đó?"
"Đúng." Tô Thuần gật đầu, "Chú tư anh ấy Chu Thế Hành là tổng giám đốc Thịnh Vũ, tìm anh ấy giúp đỡ nhất định sẽ được, để tối về khách sạn chị gọi điện hỏi anh ấy một chút, chỉ là....!Em xác định muốn làm vậy?"
Hướng Vãn gật gật đầu, "Bằng không thì em còn có lựa chọn khác sao?"
Để cô đi cầu cái tên khốn kiếp Giang Ngư Chu kia sao? Cô tình nguyện về nhà để chịu đựng mợ cùng với mẹ hỏi tội còn hơn.
Tô Thuần nói lời giữ lời, buổi tối về khách sạn liền gọi điện thoại cho Chu Tề Dương, đối phương hoàn toàn nhận lời.

Gọi xong, Tô Thuần nói với Hướng Vãn: "Giải quyết xong, chờ điện thoại của anh ấy là được."
Hướng Vãn: "Cảm ơn."
Nhưng mà hai người phụ nữ ở bên ngoài cách xa mấy trăm cây số lại không biết lúc này ở thành phố F là tình cảnh gì.
Chu Tề Dương cúp điện thoại, chậm rãi đi đến trước mặt cái vị vừa mới phun rượu kia, cười hỏi: "Người ta vậy mà nhờ người đến tìm quan hệ ở chỗ tôi, cậu nói xem tôi giúp hay không đây."
Người ngồi trên ghế sô pha liếc mắt nhìn anh ta, lệch đầu nhìn qua một bên, "Liên quan cái rắm gì tới tôi." Nói xong nốc một hơi.
A, vịt chết còn cứng miệng.
Chu Tề Dương đi ra, cười cười nói nói với hai người kia.

Anh em ba người ngồi bên cạnh anh, vừa cười vừa nói, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn anh cười.

Rõ là mười phần đang cười trên nỗi đau của người khác.
Giang Ngư Chu không nhịn được, đặt ly rượu xuống, đưa tay chỉ chỉ mấy người kia, "Các cậu có phải là người hay không? Có phải là người không?"
Ha ha ha, ba người kia cười nghiêng ngả.

Lệ Hành nói trước tiên: "Làm anh em, tôi bày tỏ đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ của cậu, nhưng với tư cách người đã kết hôn, tôi tỏ ra xem thường cậu, cậu nói xem cậu là một tên đàn ông mà còn không giải quyết được phụ nữ, để tôi nói với cậu sao đây? Nhớ ngày đó, lúc ấy tôi theo đuổi vợ tôi, chính là lần thứ nhất gặp mặt dắt tay, lần thứ hai gặp mặt hôn, lần thứ ba trực tiếp xử lí tại chỗ."
Phụt.....
Phì......
Hai người khác nhao nhao quay đầu phun ra.
Giang Ngư Chu liếc xéo anh ta một cái, "Cậu cho rằng ai cũng như vợ cậu giống con cừu nhỏ, mặc cho cậu vò nắn xoa tròn?"
Lệ Hành ồ một tiếng, một lát sau lại không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, "Cậu đánh không lại người ta?"
"Chuyện cười."
"Vậy còn không tới đi, trực tiếp khiêng đi."
"Đừng nghe cậu ta." Kỷ Minh Thành nghe không nổi nữa, đưa tay đẩy Lệ Hành qua một bên, "Ra cái chủ ý chẳng hay ho gì, phụ nữ như cô giáo Hướng không phải là người mà cậu có thể thu phục theo cách đó được, đúng không, lão Giang?"
Giang Ngư Chu bị bọn họ vậy quanh, cảm thấy ngột ngạt không chịu nổi, đưa tay xua xua, đứng lên, "Cũng hòm hòm rồi, nên trở về thôi." Nói xong anh bước ra ngoài.
"Này, rượu chưa uống xong đâu."
Anh cũng không quay đầu lại, "Các cậu cứ uống từ từ."
Ba người ở sau lưng anh xì xào bàn tán một trận, cuối cùng Chu Tề Dương theo anh đi ra.
"Này, đừng đi chớ, tôi có cần vội giúp người ta hay không hả?"
Giang Ngư Chu dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại, "Không phải cậu đã đồng ý với người ta rồi sao, làm sao có thể nói không giữ lời?"
"Nhưng mà..." Thần sắc Chu Tề Dương do dự, không rõ được trong lòng người anh em này có cái ý gì.
"Không có gì, cậu cứ làm, tôi tự có tính toán." Giang Ngư Chu nói xong, vỗ vỗ bả vai anh em, rời đi.
Chu Tề Dương ngây ngẩn nhìn anh, chép miệng một cái, lẩm bẩm: Quả nhiên là Giang phúc hắc mà.
Kì thật Giang Ngư Chu cảm thấy mình tính có chút sai, lúc trước anh cho rằng, sau khi bộ phận nhân sự gọi điện đến, người phụ nữ kia nhất định sẽ chạy tới mắng anh một trận, cho dù không chạy tới mắng anh, ít nhất cũng sẽ gọi điện đến mắng.

Chỉ cần có thể thấy mặt, tất cả đều dễ nói chuyện.
Kết quả?
Không có cái rắm động tĩnh nào cả.
Anh bắt đầu suy nghĩ, ngày đó anh nói nặng rồi sao? Thế nhưng nghĩ đến cuối cùng cô đã nói gì, anh vừa tức vừa không chịu được.

Cô cũng đã nói đến cái mức đó rồi, anh còn có thể làm thế nào nữa?
Giang Ngư Chu cảm giác mình giống như đã gặp được đối thủ, nhưng cũng càng thêm kích thích hứng thú của anh, có khó khăn mới có tính khiêu chiến, nhìn lại mấy người bên cạnh nhìn thấy anh hai mắt đều hoa si đăm đăm, anh càng có cảm giác người phụ nữ Hướng Vãn kia hợp với khẩu vị của anh.
Suy nghĩ của con người chính là sản phẩm mâu thuẫn như vậy, tùy tiện có được thường sẽ không biết trân quý, không chiếm được luôn là tốt nhất, càng không chiếm được, càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn..