Anh Không Biết

Chương 11: Chương 11





Editor: KiL
Đánh lén đến không hề báo trước, nhưng dù sao Giang Ngư Chu không phải người bình thường, ra phản ứng cũng hết sức nhanh chóng, đưa tay chuẩn xác chế trụ cổ tay cô, trên mặt còn có thể mỉm cười nói với cô: "Vẫn còn giận, hả?"
Hướng Vãn không muốn tranh cãi với anh, nhấc chân lên ra một đạp.
Giang Ngư Chu nhanh nhẹn né tránh, quăng chiếc khăn trong tay sang bên cạnh, nói ra: "Bây giờ muốn luận bàn sao? Được, cùng cô chơi đùa."
Hai người đều trang bị nhẹ nhàng, thích hợp đánh nhau, trong lúc nhất thời có chút không phân biệt anh tôi.
Hơn hai mươi phút sau, hơi thở Hướng Vãn có chút dồn dập, cô muốn tốc chiến tốc thắng, tránh cho cuối cùng bị anh kéo rớt thể lực.
Dường như Giang Ngư Chu đã thấy rõ ý đồ của cô, anh không chủ động tấn công, chỉ một mực hóa giải, đợi đến lúc thể lực cô dần dần chống đỡ hết nổi, đột nhiên anh phát lực, chế trụ cổ tay cô, kéo sang bên cạnh.
Hai người cùng ngã xuống trên ghế sô pha.
Hướng Vãn theo bản năng vùng vẫy một lúc, không thoát được chút nào, ngược lại làm cho mặt mình đỏ bừng lên.
"Có phục hay không?" Anh được tiện nghi còn khoe mẽ, đè lên người cô dương dương đắc ý đặt câu hỏi.
Hướng Vãn không để ý tới anh, quay mặt sang bên cạnh nhìn chỗ khác.
Giang Ngư Chu cười nhẹ, cúi đầu dán bên tai cô hỏi: "Nói, phục hay không phục?"
Thân thể Hướng Vãn co rụt lui về sau, cắn môi nói: "Anh thả tôi ra."
"Cô không nói thì tôi không thả."

Hướng Vãn nhắm hai mắt lại, "Giang Ngư Chu, anh cứ thích chiếm tiện nghi của phụ nữ như vậy sao?"
Anh cười sửa lời: "Không, tôi chỉ thích chiếm tiện nghi của cô."
Hướng Vãn giật mình, không nói chuyện.
Giang Ngư Chu nhìn cảnh dưới mắt, anh thả ra một tay trống, chạm vào mặt cô.

Gương mặt của người phụ nữ rất sạch sẽ, không có vết tích của phấn trang điểm, làn da sờ lên bóng loáng mà tinh tế, trên người cũng không có mùi thơm nồng đậm gay mũi, chỉ có một mùi thơm ngát thanh đạm tự nhiên, giống như là mùi của một loại sản phẩm tắm rửa nào đó.
"Hôm đó gặp nhau trong phòng bao, tôi liền biết, hai chúng ta sẽ có chuyện." Anh khẽ cười một tiếng, nói tiếp, "Tôi còn biết, trong lòng em có suy nghĩ giống tôi."
Hướng Vãn hổn hển tức giận, trách mắng: "Anh đừng có tự mình đa tình, ai giống anh chứ?"
Anh cũng không tức giận, "Đừng có không thừa nhận, nếu em đối với tôi không có cảm giác, thì hôm đó sẽ không nhìn chằm chằm vào tôi, nhạc trên điện thoại của em cũng là vừa mới tải xuống, em làm những việc này không phải là muốn gây sự chú ý của tôi sao?"
Ý cười trong mắt anh càng đậm, "Em đã sớm thành công, cho nên bây giờ cũng không cần vờ tỏ vẻ, có một số chuyện giả vờ quá mức thì không còn ý nghĩa nữa, em nói có đúng hay không?"
Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, "Tôi thấy anh chẳng những tự mình đa tình, hơn nữa còn tự đại, hôm đó là do anh xuất hiện cuối cùng, tự nhiên mọi người đều sẽ nhìn anh một chút, về phần chuông điện thoại kia, tôi đã dùng mấy năm, nếu anh không tin có thể đi hỏi Tô Thuần."
"Tôi mới không đi hỏi, bây giờ tôi chỉ muốn hỏi lòng em một chút."
Hướng Vãn chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân chảy ngược, "Giang Ngư Chu...." Quay đầu muốn quát anh dừng lại, lại đưa miệng mình đến dưới môi của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt người đàn ông dần dần hình thành bão táp, cô theo bản năng muốn tránh đi, nhưng đã không còn kịp, người đàn ông bên trên cúi đầu, chuẩn xác ngậm lấy miệng của cô.
Đầu óc như bị hút ra, thế giới trống rỗng.
Ánh mắt cô trừng to, thân thể cứng ngắc nằm ngay đơ.
Hơi thở người đàn ông nóng bỏng ẩm ướt, còn mang theo khí thế bá đạo trực tiếp, Hướng Vãn đã lớn đến chừng này mà chưa từng bị người hôn đến như vậy, chỉ cảm thấy vừa hiếu kì vừa kinh ngạc, muốn đón nhận nhưng cũng muốn khước từ, cảm giác mâu thuẫn kia lại xuất hiện, hai âm thanh trong nội tâm cô đang giằng xé nhau.
Một bên nói: Theo anh ấy đi, cô nhìn đi, cô chính là thích anh ấy đụng chạm như thế mà.
Một bên khác lại nói: Anh ta đang ức hiếp cô, cô còn không nhanh đạp anh ta xuống dưới.
Dù sao lí trí vẫn còn, sự thật nói cô biết đây không phải là tự nhiên biểu lộ cái gì mà tình thâm nghĩa nặng, anh là đang xâm phạm cô, cô bị vô lễ rồi?
Cuối cùng Hướng Vãn không có biện pháp khác, há miệng cắn anh.
Giang Ngư Chu bị đau nên buông cô ra, đưa tay lau trên môi, thế mà thấy có máu, anh không khỏi nhíu mày, "Em vậy mà cắn tôi?"
"Đối phó loại lưu manh cặn bã, cắn anh là nhẹ."
Giang Ngư Chu thấy mất mặt, nhưng cũng cảm thấy buồn cười, "Tôi mà là lưu manh thật sự, em xác định hôm nay em có thể đi ra khỏi cánh cửa này?"
Hơi thở hai người đều có chút gấp gáp, thấy cô không nói lời nào, Giang Ngư Chu cũng trầm mặc mấy giây, trong mắt lóe lên vài tia suy đoán, hỏi: "Vì sao lại không vừa ý?"
Hướng Vãn nghiêng mặt, bình phục hô hấp, "Đổi lại là anh bị người đặt dưới thân cưỡng hôn, anh vừa ý?" Dừng một chút lại nói, "Anh đứng lên cho tôi."
Giang Ngư Chu cong cong khóe miệng, "Ngược lại tôi rất vừa ý bị em đối xử như thế." Tuy nói lời như vậy, nhưng cuối cùng cũng đứng lên, thân thể lùi ra sau ngồi trên ghế sô pha.
Hướng Vãn lập tức đứng lên, sửa sang quần áo, xoay người rời đi.
"Chờ một chút!"
Người tuy dừng nhưng không quay đầu lại, "Anh còn muốn làm cái gì?"

Giang Ngư Chu chậm rãi thong thả bước đến gần cô, Hướng Vãn nhìn anh chằm chằm đầy phòng bị, giống như có quá nhiều thâm cừu đại hận, anh nhíu mày tặc lưỡi một tiếng.
"Em nhìn em kìa, chẳng qua chỉ là nhận một cái hôn, đến mức giống như muốn ăn sống nuốt tươi tôi vậy?"
Còn nói: "Em đừng trừng tôi, tôi còn nói cho em biết, tôi thích em nên mới đối với em như vậy, tôi không thích thì dù có cởi sạch dán lên người tôi tôi cũng có thể một chân đá văng."
Hướng Vãn hoàn toàn không gật bừa với quan điểm của anh, "Đúng rồi đấy, đối với cái dạng người quen gặp dịp thì chơi như ngài mà nói, lên giường chẳng phải chuyện gì ghê gớm, tự nhiên hôn một cái cũng sẽ không tính là cái gì.

Hơn nữa, nếu như cái mà anh gọi là thích chính là không để ý đến mong muốn của đối phương, một mực cường thủ hào đoạt, vậy cái dạng thích này của anh không có người phụ nữ nào sẽ nguyện ý đón nhận, trừ phi cô gái ấy có ý đồ với anh."
"Chẳng lẽ em không có ý đồ đối với tôi?" Một câu, bắt lấy trọng điểm.
Người phụ nữ trầm mặc, người đàn ông dần dần kiêu ngạo.
"Đã có ý đồ với tôi, giờ còn tỏ vẻ làm cái gì?" Thân thể anh đứng thẳng tắp, trêu chọc ban đầu cũng không còn, khẩu khí nói chuyện tựa như đang giáo huấn cấp dưới.

"Loại tiết mục đã muốn từ chối lại thôi này có thể làm một lần hai lần, quá mức sẽ chỉ khiến cho người khác phản cảm."
Lúc này đã quá trễ để Hướng Vãn ý thức được việc mình đã đánh giá cao nhân phẩm của người đàn ông này, lẽ ra cô phải biết anh là người như vậy từ lâu.

Chẳng qua là cô vẫn giải thích: "Thật ra hôm đấy tôi muốn tìm một người quen khác, vừa vặn lại đụng phải anh, cho nên muốn anh bán cái thuận nước giong thuyền cho tôi, đấy không được tính là có ý đồ với anh."
Giang Ngư Chu nghe vậy cười một tiếng, "Người đến cầu tôi ban ơn lấy lòng có thể từ chỗ này xếp hàng tới sông Jing bên kia, tôi dựa vào cái gì mà phải bán cho em? Em đến mở miệng với tôi, không phải là em ỷ vào cái điểm thích kia của tôi với em sao?" Sau đó chỉ chỉ cô, "Đừng tưởng rằng chỉ có em là thông minh, tôi mà còn không nhìn ra chút tâm tư nhỏ đó của em thì tôi còn có thể lăn lộn được sao?"
Không, không phải, không phải.
Trong lòng cô không ngừng lắc đầu, nhưng miệng lại không thể nói ra được nửa từ.
Cô sớm phải biết anh không phải người tốt lành gì, sớm phải biết.
"Cái nhân tình này của anh bán hơi đắt rồi đấy." Hồi lâu sau, cô nghe thấy âm thanh gần như khô khốc của mình, thoát ra bên ngoài ý thức, không biết là ai đang nói.
"Chẳng qua cũng chỉ là một công việc có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi, còn chưa tới mức phải bán thân, nếu anh không nguyện ý bán phần nhân tình này, vậy mời anh tùy thời thu hồi lại."
Cửa lớn rộng mở, người đã rời đi.
Thật lâu sau Giang Ngư Chu mới xoay đầu lại, trong tay anh vẫn còn cầm một hộp thuốc mỡ.
Có một số việc trong lúc bất tri bất giác đã biến chất, ban đầu gọi cô đến cũng chỉ là muốn để cô bôi ít thuốc mà thôi, kết quả? Anh cũng là một người được mọi người vây quanh ngưỡng mộ, từ khi nào mà phải chịu đựng cái loại tính tình này của phụ nữ?
Bây giờ bị cắn một cái không nói, còn bị cười nhạo cho mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, anh đúng là ăn no rỗi việc.

Một hơi nghẹn không xuống được, ném đồ trong tay vào thùng rác, cầm điện thoại lên gọi: "Buổi gặp mặt ngày mai hủy bỏ, những người khác báo cáo như thường lệ, Hướng Tuấn kia, cậu thông báo cậu ta hoãn lại."
Mặt trời trên không chói chang, vừa gay gắt vừa cay xè, Hướng Vãn ra cửa mới được vài bước mà mồ hôi đổ đầy người.
Ngẩng đầu nhìn một cái, mặt trời chói lóa chiếu lên người mở mắt không ra.
Lại cúi đầu, đôi mắt chịu kích thích chảy ra nước mắt.

Đưa tay lau đi, chút ẩm ướt rất nhanh bốc hơi đi, khóe mắt khô khốc rất lâu không tiêu tan.
Lúc chạng vạng tối, Hướng Vãn nhận đuợc điện thoại của Hướng Tuấn, thanh niên này vội vàng nói cho cô nghe, mình nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự Giang thị, nói cậu ta ngày mai không cần đến báo cáo.
"Chị, xảy ra chuyện gì thế? Hỏi bọn họ lí do họ không nói gì, chỉ nói là cấp trên phân phó, để em tạm thời đừng tới báo cáo."
"Thật xin lỗi, Hướng Tuấn, đều do chị làm hỏng việc." Hướng Vãn cầm điện thoại, nói giọng đều đều.
Hướng Tuấn a một tiếng, cẩn thận hỏi: "Bọn chị cãi nhau phải không?"
"Xem là vậy đi." Cô thở dài, trong lòng có chút hối hận, nếu không phải lúc trước xúc động nói ra chuyện này với anh thì làm sao xảy ra chuyện ngày hôm nay.

"Đều do chị không tốt, lúc trước không nên tìm anh ta."
Đầu kia yên lặng, hỏi: "Chị, sao hai người lại cãi nhau thế? Giang tổng.....!Sao lòng dạ anh ta hẹp hòi như vậy?"
Hướng Vãn không biết giải thích với cậu ta làm sao, chỉ có thể nói: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi."
"Chuyện nhỏ mà giận chó đánh mèo đến việc công á, cái người này lòng dạ cũng quá hẹp hòi đi.

Người ngoài còn nói anh ta có bản lĩnh đấy, em thấy chẳng qua cũng chỉ có thế này, nếu anh ta là người công tư không phân minh, em ở chỗ đó cũng không có hứng thú gì." Nói xong, dừng một chút, an ủi cô nói, "Không sao đâu chị, công việc thì em có thể tìm lại, chứ em không để chị phải chịu tính khí của anh ta."
Trong lòng Hướng Vãn dễ chịu, nghĩ thầm hiện tại thằng nhóc này hiểu chuyện không ít, đã biết quan tâm đến cảm nhận của cô.
"Việc của em chị sẽ nhờ đồng nghiệp tìm quan hệ khác xem sao, mấy ngày nữa chị sẽ hồi âm cho em."
"Thật sự không có việc gì đâu chị, lúc trước em còn nộp hồ sơ vào mấy công ty nữa, hôm trước có một công ty còn gọi em đi phỏng vấn đấy, em sẽ gọi điện hỏi lại một chút, đoán chừng có thể được nhận, chỉ là...."
Hướng Vãn nắm điện thoại.
"Chỉ là về phía ba mẹ em sợ có chút khó nói rõ."
Không chỉ có ba mẹ cậu ta không có cách nào nói rõ, đoán chừng mẹ cô cũng sẽ xách cô đến hỏi cung.
Ai ——
Ai ——
Hai người đồng thời than một tiếng trong điện thoại, cuối cùng Hướng Tuấn nói: "Trước tiên đừng nói với bọn họ, không chừng em có thể tìm được một công việc tốt hơn thì sao, đến lúc đó rồi nói sau."
Cũng chỉ có thể như thế..