Âm Duyên Kết

Chương 23: Hiểm họa trước mắt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 23 - Hiểm họa trước mắt

Trong lòng Diệp Kết Mạn có chút thấp thỏm, khi thấy Bùi phu nhân nhìn về phía mình thật khí thế, nàng trù trừ một hồi sau đó liền xoay người theo dì Châu đi ra ngoài. Nàng thầm nghĩ lúc này Bùi phu nhân để dì Châu mang nàng tới từ đường gia tộc, nói vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, lẽ nào lại muốn giam lỏng mình?

Dì Châu đi phía trước đều không nói gì, bóng lưng xa cách lạnh lùng. Tầm mắt Diệp Kết Mạn nhìn quanh bốn phía, thỉnh thoảng nhìn thấy bóng dáng vài tên gia đinh len lén đưa mắt về phía mình, khi bị phát hiện thì lập tức giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, trong đó hơn phân nửa là mấy kẻ nhiều chuyện. Diệp Kết Mạn càng ngày càng bất an, nàng theo bản năng đưa mắt nhìn về phía chân trời. Bất quá lúc này đang là sau giờ ngọ, còn vài canh giờ nữa mặt trời mới xuống núi, cũng không biết lỡ như gặp phải chuyện gì rắc rối thì làm thế nào cho phải đây? Phải đến khi trời tối thì Kỷ Tây Vũ mới có khả năng xuất hiện để giúp mình...

Đang chìm vào suy nghĩ, Diệp Kết Mạn vội vã thu hồi tầm nhìn, cúi đầu, nhịn không được mắng bản thân, tại sao lại nghĩ đến Kỷ Tây Vũ? Người kia... Không, ma nữ kia chỉ muốn giúp mình vì lợi ích của nàng ấy, tính tình gian thương, lúc nào cũng tính tới tính lui, mình sao lại có thể đi ỷ lại nàng? Nàng còn đáng sợ hơn cả mấy người của Bùi phủ. Mà thật sự nếu như có chuyện gì xảy ra, cùng lắm thì không đi Kỷ phủ là được thôi. Mình là con dâu mới của Bùi gia, Bùi phu nhân chắc cũng không làm gì mình.

Trong một góc mà hai người đang đi không chú ý, có một cặp mắt rơi vào phía sau Diệp Kết Mạn, đáy mắt mang theo vẻ sâu xa.

Diệp Kết Mạn đột nhiên như cảm giác được điều gì, nàng theo phản xạ quay đầu lại nhìn, ngoại trừ mấy tên gia đinh đang xì xào bàn tán ra thì không có gì dị thường. Nàng nghi ngờ mình quá nhạy cảm cho nên lập tức bước nhanh đi theo dì Châu.Âm Duyên Kết - Chương 23: Hiểm họa trước mắt

Đi được một lát, hai người dần dần tới một nơi có chút hoang vắng. Diệp Kết Mạn còn đang trầm ngâm thì bước chân dì Châu chẳng biết lúc nào đột nhiên ngừng lại. Thanh âm trầm thấp vang lên: "Đến rồi.".

Diệp Kết Mạn vội vã dừng chân lại, nhìn về phía dì Châu mặt không chút thay đổi, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn về phía trước mắt. Dưới mái hiên trước căn phòng treo hai vòng nhang lớn, tàn nhang rơi khắp trên mặt đất, mùi thơm phiêu tán. Dì Châu không thèm nhìn Diệp Kết Mạn, tiến lên vài bước, sau đó đưa tay đẩy cửa.

Chỉ nghe một tiếng 'kẽo kẹt', cửa phòng chậm rãi mở rộng ra. Diệp Kết Mạn đang muốn quan sát thì bên tai đã rơi xuống thanh âm của dì Châu: "Vào đi.".

Thần sắc Diệp Kết Mạn do dự đi tới nửa bước, vừa tới trước cửa, phía sau đột nhiên bị một lực đẩy vào. Nàng bất thình lình lảo đảo ngã về trước, chân mềm nhũn đầu gối đập trên mặt đất, truyền đến một trận đau đớn muốn tê liệt. Mồ hôi lạnh thấm ướt trán Diệp Kết Mạn, chưa kịp đứng lên thì phía sau đã vang lên tiếng đóng cửa. Nàng vội vã quay đầu lại thì chỉ kịp thấy khuôn mặt dì Châu trong khe cửa lóe lên rồi biến mất, sau đó lập tức truyền đến tiếng khóa cửa. Trong lòng Diệp Kết Mạn cả kinh, nàng khó khăn đứng lên, lê bước chân về trước, trong miệng hoảng loạn nói: "Dì Châu? Dì Châu?".

"Ngươi mới vừa được gả vào Bùi gia, có chút đạo lý còn chưa hiểu rõ, ý của Phu nhân là muốn ngươi vào đây suy nghĩ cho kỹ.". Ngoài cửa truyền đến tiếng của dì Châu, "Chờ lúc nào suy nghĩ cẩn thận xem làm như thế nào để trở thành con dâu ngoan của Bùi gia thì Phu nhân tự nhiên sẽ cho ngươi ra ngoài.".

Dứt lời, liền đi khỏi, bóng dáng biến mất không để lại chút dấu vết. Mà trong từ đường, lòng Diệp Kết Mạn rốt cục triệt để trầm xuống, ý của đối phương đã quá rõ ràng là không muốn cho mình đi Kỷ gia, căn bản sẽ không có cơ hội phản kháng.

Diệp Kết Mạn thử hô vài câu, bên ngoài đã không còn người trả lời. Nhớ lại đoạn đường đi tới đây vắng vẻ, cho nên lúc này la lên chỉ thêm phí công, nàng chậm rãi xoay người, quan sát bốn phía.

Căn phòng rộng lớn vắng vẻ, trên bàn có cắm lư hương, khói bay lượn lờ khắp nơi. Trong tầm mắt ngoại trừ bài vị ra thì cũng chỉ có bài vị, rậm rạp nằm trên bàn cách đó không xa, từ trên xuống dưới xếp thành một hàng. Chữ đỏ được viết lên gỗ đen, tràn đầy u ám. Lúc thoáng nhìn bài vị gần đó thì Diệp Kết Mạn khó khăn rùng mình một cái, lọt vào trong tầm mắt chính là cái tên quen thuộc: Bùi Nghiêu Húc.

Đứng được một lát, chân Diệp Kết Mạn đã cảm giác vô cùng đau đớn, trên trán đều là mồ hôi. Thân thể nàng vốn chưa khôi phục, hơn nữa mới vừa rồi bị đẩy ngã nhào một cái, đầu gối cũng không đứng thẳng nổi. Diệp Kết Mạn chẳng biết mình phải ở trong này bao lâu, trên đất có bày một cái đệm ngồi nhỏ, nàng lảo đảo cước bộ lê chân ngồi xuống. Nhớ lại chuyện mình vô duyên vô cớ phải giúp Kỷ Tây Vũ quay về Kỷ phủ, trong lòng Diệp Kết Mạn liền nhịn không được nghẹn một cái. Nàng đưa tay xoa đầu gối, chỉ có thể ngồi chờ trời tối thì Kỷ Tây Vũ tới sẽ nghĩ biện pháp khác.

Gian phòng trống trải, hơn nữa từ đường là nơi vốn là nhân khí ít, độ ấm trong phòng lúc nào cũng thấp hơn bên ngoài một chút. Tuy đã vào ngày xuân nhưng vẫn lạnh lẽo, một lúc sau, Diệp Kết Mạn vẫn cảm thấy khí lạnh trên mặt đất kéo tới. Nàng cắn răng chịu đựng, tận lực để cho mình nghĩ đến những chuyện khác để dời đi lực chú ý.

Cũng không biết như vậy qua bao lâu, sắc trời bên ngoài dần tối xuống. Hai tay Diệp Kết Mạn ôm lấy thân thể, ngoại trừ tiếng hít thở của bản thân thì xung quanh im lặng đến rợn người. Nàng đã tận mắt nhìn thấy ma nữ Kỷ Tây Vũ cho nên cũng tin tưởng trên đời này tồn tại thứ gọi là ma quỷ, suy nghĩ của nàng bất tri bất giác liền liên tưởng lại vài chuyện. Nhớ lúc ban ngày Kỷ Tây Vũ có đề cập đến cô hồn dã quỹ trong Bùi phủ, lúc này càng làm nàng nghi ngờ không biết xung quanh đây có thứ gì đó đang bay lượn hay không. Diệp Kết Mạn ôm suy nghĩ "Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma quỷ gõ cửa" để tự an ủi mình không cần phải sợ, cho dù Bùi gia có ma thì cũng không liên quan gì đến mình.

Theo sắc trời dần tối, không khí trong từ đường cũng ngày càng quỷ dị. Gió không biết từ đâu thổi vào, thổi trúng thân thể lạnh run. Mặc dù Diệp Kết Mạn chưa phát giác ra mình là một người nhát gan, nhưng đối với chuyện ma quỷ như vậy, khó tránh khỏi chuyện nghĩ thôi cũng đã sợ huống chi lúc này đang ở một nơi toàn bài vị của người chết.

Thẳng đến thời gian dùng bữa tối, cũng không thấy có ai tới. Diệp Kết Mạn thật bất ngờ với lòng dạ độc ác của Bùi phu nhân, sợ là bà ta đang muốn nàng phải nếm mùi đau khổ, đoán chừng là sẽ bỏ đói nàng. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn nhịn không được âm thầm kêu khổ, chỉ có thể ngồi co ro trên đệm, chờ đợi Kỷ Tây Vũ đến.

Chờ như vậy chừng nửa canh giờ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, trong lòng Diệp Kết Mạn vui mừng, đang muốn đứng lên thì đột nhiên nghĩ đến nếu như Kỷ Tây Vũ tới sẽ không có tiếng bước chân mới đúng. Nghĩ như vậy, Diệp Kết Mạn nhíu nhíu mày, thử dò xét nói: "Ai?".

Xuyên qua cánh cửa, bóng người đến gần kề, cũng không nói lời nào, chỉ có tiếng mở cửa vang lên. Diệp Kết Mạn đang suy nghĩ thì liền thấy cửa đã bị đẩy ra, một thân ảnh ngược sáng đứng trước cửa, chắp tay sau lưng lặng yên không một tiếng động đóng cửa lại lần nữa. Then cửa "Răng rắc" khóa chặt. Cùng lúc đó, khi nhìn thấy rõ người kia thì trong lòng Diệp Kết Mạn chợt thấp thỏm, khi nhìn người xuất hiện trước mặt, đáy mắt lướt qua một tia khủng hoảng, nàng thất thanh nói: "Tại sao là ngươi?".

Một tay Bùi Chi Bình cầm một cây quạt gõ gõ lên tay kia, khóe môi mang theo ý cười tà ác: "Không ngờ tẩu lại thực sự ở chỗ này, cũng may là có người chỉ điểm.".

Diệp Kết Mạn nhìn chìa khóa trong tay Bùi Chi Bình, ngực mang theo nghi ngờ, cố trấn định nói: "Tại sao ngươi lại có chìa khóa? Còn nữa, ngươi tới nơi này làm gì?".

"Chìa khóa từ đâu mà có không cần tẩu để ý.". Bùi Chi Bình đem chìa khóa cất vào trong ngực, chậm rãi đi tới trước người Diệp Kết Mạn, sau đó lập tức ngồi xuống, nhìn thẳng Diệp Kết Mạn, ý cười trên khóe môi càng lớn, nhìn chằm chằm Diệp Kết Mạn không nhịn được muốn lui về phía sau. Cây quạt trong tay đối phương bắt đầu hướng về trước, chạm đến cằm của nàng, mở miệng nói năng ngọt xớt: "Chậc chậc, mới hai ngày không gặp mà biểu tẩu lại tiều tụy như vậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của tẩu làm ta đậy thật đau lòng.".

Diệp Kết Mạn nhíu mày, khó chịu muốn xoay qua chỗ khác, cằm lại bị quạt kìm chế lại. Đáy mắt nàng hiện lên sự tức giận, trầm giọng nói: "Ta là biểu tẩu của ngươi, ngươi... chớ có làm càn!".

"Tất nhiên là ta biết chứ, biểu tẩu.". Bùi Chi Bình khom khom người về trước, quạt lướt qua gò má của Diệp Kết Mạn, trong giọng nói có chút tiếc hận, "Biểu ca chết thật không đúng lúc, diễm phúc như vầy cũng không kịp hưởng liền ra đi, để một mình biểu tẩu phòng đơn gối chiếc, chắc là rất cô đơn hả. Không bằng để Chi Bình cưng chiều nàng ...".

Tuy rằng trước đó đã nghe Kỷ Tây Vũ đề cập qua bản tính phong lưu của Bùi Chi Bình, nhưng Diệp Kết Mạn không ngờ đối phương lại nhanh như vậy đã muốn ra tay với mình, nàng tức giận đến sắc mặt có chút trắng bệch: "Đừng có mà làm loạn. Ngươi cũng biết nếu là việc này để người khác biết, sẽ có hậu quả gì?".

Bùi Chi Bình nghe vậy chỉ là vô vị cười cười, thần sắc trong mắt có chút châm chọc: "Biểu tẩu thực sự là ngây thơ đến khả ái. Chẳng lẽ nàng không biết, Bùi phủ trọng danh dự như vậy, cho dù cả phủ này biết thì thế nào, kẻ thua thiệt cũng là một mình nàng thôi? Ngược lại, nếu biểu tẩu không nói... Hầu hạ ta sung sướng, lại càng là chuyện tốt. Biểu tẩu cảm thấy thế nào?".

Nói xong, Bùi Chi Bình đặt tay lên vai Diệp Kết Mạn, ngón tay lướt qua cần cổ trắng nõn của nàng, làm nàng khẽ rụt người về sau. Diệp Kết Mạn lui về phía sau, muốn tránh xa bàn tay dơ bẩn của đối phương, tay kia của Bùi Chi Bình cưỡng chế đặt tại hông của nàng, kéo nàng vào lòng của hắn, thong thả nói: "Biểu tẩu tránh cái gì?".

Thấy thế, hoảng loạn trong mắt Diệp Kết Mạn càng sâu, bật người dậy giằng co, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi buông tay ra cho ta! Bằng không ta la lên!".

"Ngươi nghĩ là xung quanh đây sẽ có người nghe ngươi la sao?". Giọng điệu lỗ mãng của Bùi Chi Bình vang lên, "Từ đường gia tộc vốn là nơi yên tĩnh, là một chỗ thật tốt.". Dừng một chút, lại nhìn Diệp Kết Mạn trêu đùa, "Biểu tẩu đã có chồng mà còn xử nữ là không nên đâu a. Nếu chưa trải qua chuyện thân mật da thịt thì chờ hưởng thụ là được rồi.".

Diệp Kết Mạn chưa bao giờ nghe qua giọng điệu nào hạ lưu như vậy, sắc mặt lại càng trắng bệch. Nàng là nữ tử, hiện tại thân thể lại có bệnh, cho dù có khỏe mạnh cũng không sức nào chống lại Bùi Chi Bình. Nàng chỉ tới kịp đẩy một cái, thân thể đối phương ngã trên mặt đất. Cùng lúc đó, nụ cười tà kia lại thêm kinh tởm. Diệp Kết Mạn ngẩng đầu, vùng vẫy muốn tránh thoát nhưng đã bị Bùi Chi Bình kịp đè lại, môi hắn lướt trên cổ của nàng.

Cảm giác buồn nôn từ trong cổ họng bắt đầu dâng lên, Diệp Kết Mạn dùng sức đẩy Bùi Chi Bình đang đè nặng trên người mình ra, dưới thân là sàn nhà cứng rắn, sợ hãi run rẩy lan tràn khắp toàn thân, tầm mắt nàng nhìn thoáng qua bài vị, nàng mở miệng, lời nói bị ứ nghẹn mang theo phẫn nộ từ giữa môi tràn ra: "Nơi này là từ đường... vô liêm sỉ...buông ta ra".

"Từ đường thì sao?". Một tiếng cười khẽ hạ xuống, động tác của Bùi Chi Bình dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lướt qua tầng tầng lớp lớp bài vị trên từ đường, đáy mắt híp lại, "Bất quá cũng chỉ là một đám xương cốt đã biến thành tro mà thôi.". Nói xong, tầm mắt của hắn dừng trên bài vị của Bùi Nghiêu Húc, cười giễu nói, "Biểu ca, nếu trên trời huynh có linh thiên thì cứ yên tâm đi, ta sẽ thay huynh thương yêu biểu tẩu thật nhiều.".

Dứt lời, Diệp Kết Mạn liền thấy Bùi Chi Bình cúi xuống nhìn mình, nụ cười trên mặt nổi lên hàn khí. Không đợi nàng mở miệng, tay của đối phương đã rơi vào trên ngực nàng, cố sức xé vạt áo.

Tiếng vạt áo bị xé rách vang lên thật rõ ràng trong từ đường yên tĩnh.