Âm Dương

Chương 20



Chương 20: Kí túc xá nữ


Đèn thất tinh không thể tìm được người sống, không thể tìm được thi thể vô danh, rất rõ ràng chiếc sọ kia là vế sau, chỉ là tại sao lại là thi thể vô danh, Thẩm Khinh Vi không nghĩ ra, Ngân Tranh nhất thời cũng không hiểu, cô ấy nói, "Tới thang máy trước đã."


Thẩm Khinh Vi thu dọn đồ đạc xong rồi quay lại thang máy, chiếc sọ mở to mắt nhìn hai người, gương mặt thanh tú ngập tràn hiếu kì: "Tìm được nhà tôi chưa?"


Ngữ khí của Ngân Tranh bình tĩnh tự nhiên: "Chưa."


Cô ấy thẳng thắn nói: "Đèn thất tinh không cách nào tìm được."


Đây là cách duy nhất mà hiện tại hai người có thể nghĩ ra, hiển nhiên chiếc sọ có chút thất vọng, nó ồ một tiếng, Thẩm Khinh Vi nói: "Cô yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng cô, nhất định sẽ làm được."


Nếu người phụ nữ kia đã nói tới chuyện chiếc sọ trong thang máy, cô sẽ tìm ông chủ tòa nhà thêm lần nữa, chắc chắn sẽ có tin tức.


Chiếc sọ nói: "Cũng không sao, tôi ở đây đợi rất lâu rồi, cũng quen rồi."


Chỉ là nó không biết rốt cuộc đắn do trong lòng là gì, có lẽ làm rõ chuyện này, nó có thể yên tâm rời đi, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh nhìn nhau, Ngân Tranh nói: "Chúng tôi sẽ điều tra được thân phận của cô."


Chiếc sọ chuyển động trên dưới, giống như đang gật đầu, sau khi ra khỏi thang máy, Thẩm Khinh Vi nói với Ngân Tranh: "Em đi tìm ông chủ thêm lần nữa."


"Chị đi cùng em." Ngân Tranh không yên tâm, Thẩm Khinh Vi níu lấy tay cô ấy, còn chưa lên tiếng, lồng ngực Ngân Tranh lại nhói lên, giống như bị moi tim, đau tới nỗi cô ấy không đứng vững, cơ thể nghiêng sang người Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi thuận thế ôm lấy cô ấy, Ngân Tranh liếc nhìn đồng hồ, lần thứ ba cơn đau giày xéo tim phát tác, cô ấy quên cả thời gian.


Thẩm Khinh Vi sốt ruột tới nỗi đổ mồ hôi đầy đầu, cô không nghĩ ngợi chuẩn bị cõng Ngân Tranh về khách sạn, Ngân Tranh lên lưng cô, vỗ lấy vai cô, Thẩm Khinh Vi quay đầu, nhìn thấy sắc mặt dịu dàng của Ngân Tranh, Ngân Tranh nói bên tai: "Nghỉ ở đây đi."


"Ở đây ồn quá." Sau giờ ăn, dưới nhà nhà ngập người, Ngân Tranh nói: "Không sao."


Mắt Thẩm Khinh Vi đỏ ửng, tìm một nơi sạch sẽ, thả Ngân Tranh xuống, để cô ấy dựa vào người mình, Ngân Tranh đau tới nỗi mặt mày trắng bệch, không lên tiếng, Thẩm Khinh Vi chủ động nắm lấy tay cô ấy, Ngân Tranh chỉ nhìn cô, không từ chối, chỉ là sức lực nắm lấy tay Thẩm Khinh Vi rất nhẹ, giống như sợ làm đau Thẩm Khinh Vi.


"Lát nữa là ổn." Ngân Tranh nói: "Không phải chuyện to tát gì."


Khóe mắt Thẩm Kinh Vi đỏ ửng, đáy mắt ươn ướt, cắn môi.


Chuyện cõi âm thuộc âm gian, dương gian nhúng tay, phải đi một vòng quỷ môn.


Âm Dương Môn phụ trách dẫn độ, siêu độ, mặc cho lệ quỷ báo thù tuy không đến mức đi một vòng quỷ môn, nhưng suy cho chùng là phá vỡ cân bằng âm dương, cho nên mới lập ra quy định chịu nỗi đau giày xéo tim bảy ngày.


Trái tim bị giày xéo, con người bị giày vò, cơ thể chịu đau đớn, hao tổn tới dương thọ.


Thẩm Khinh Vi sao có thể không đau lòng?


Ngân Tranh nhìn mặt mày nhăn chặt của cô, mắt rưng rưng đưa tay ra đặt lên ấn đường của cô, giống như muốn vuốt nhẵn ấn đường đau đớn của Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi cúi đầu: "Sư tỷ, chị nên để em thả!"


Cho dù có bị trừng phát, cũng nên để cô ấy chịu phạt!


Ngân Tranh hỏi: "Tại sao?"


"Em còn nhỏ." Gương mặt Thẩm Khinh Vi đau lòng: "Không quan ngại việc tiêu hao dương thọ."


Sắc mặt Ngân Tranh khẽ biến đổi, nhìn chằm chằm Thẩm Khinh Vi, trách móc: "Không được nói lung tung."


"Không nói lung tung." Thẩm Khinh Vi oan ức: "Là vì em không nỡ để chị chịu đau!"


Trái tim Ngân Tranh khẽ lay động, dựa vào người Thẩm Khinh Vi, không nói nửa lời, hai người hưởng thụ sự im lặng ngắn ngủi, xung quanh ồn ào, nhưng không có bất kì quan hệ nào tới cả hai, Thẩm Khinh Vi quay mặt sang, thấy Ngân Tranh ngẩng đầu ngắm sao trời, cô hiếu kì hỏi: "Sư tỷ, chị đang nhìn gì thế?"


"Không có gì." Ngân Tranh quay đầu, nỗi đau giày xéo tim đã vơi đi rất nhiều, không còn đau đớn như ban nãy, cô ấy nghĩ một lát rồi hỏi: "Khinh Vi, em còn nhớ lúc nhỏ, sư phụ từng nói với em, con người sau khi chết sẽ biến thành ngôi sao không?"


Đương nhiên Thẩm Khinh Vi nhớ, lúc nhỏ cô náo loạn đòi bố mẹ, sư phụ sẽ nói, bố mẹ cô ở trên trời, lúc đó còn nhỏ, không hiểu, lừa gạt như thế, suốt một thời gian dài cô vẫn nghĩ con người sau khi chết sẽ hóa thành sao trên trời, cô còn giải thích với Ngân Tranh, những chuyện sư phụ nói đều là thật, vô cùng nghiêm túc.


Bây giờ nhớ lại, có chút bực bội.


Thẩm Khinh Vi nói: "Sư phụ chỉ biết lừa người."


Ngân Tranh quay đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng nói: "Lừa một đứa ngốc là em."


Rõ ràng là bị mắng, nhưng đáy lòng Thẩm Khinh Vi lại ngọt ngào, cô quay sang nhìn Ngân Tranh: "Còn đau không?"


"Đỡ nhiều rồi." Ngân Tranh nói: "Nghỉ thêm lúc nữa, chúng ta sẽ tìm đi ông chủ hỏi cho rõ chuyện này."


Thẩm Khinh Vi gật đầu, âm thanh hai người vừa dứt, chuông điện thoại của Ngân Tranh lại vang lên, Ngân Tranh nghe máy, sắc mặt dần nghiêm túc lại, cô ấy nhìn Thẩm Khinh Vi, nhỏ tiếng nói: "Được, con sẽ cố gắng qua đó sớm nhất."


"Sư thúc?" Thẩm Khinh Vi hỏi: "Vẫn là chuyện của Đô Đại à?"


Ngân Tranh gật đầu: "Ừm, bên đó đột nhiên xảy ra chuyện, sư thúc muốn chúng ta nhanh chóng tới đó."


Thẩm Khinh Vi nói: "Vậy chúng ta tới chỗ ông chủ hỏi thăm tin tức trước, rồi đi thẳng tới đó?"


Ngân Tranh cũng nghĩ như thế, cô ấy nghỉ thêm một lúc rồi cùng Thẩm Khinh Vi gọi tắc-xi đi thẳng tới nhà ông chủ, ông chủ nhìn thấy hai người rất vui vẻ, đang định chào hỏi, Thẩm Khinh Vi đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Trước kia từng xuất hiện đầu người trong thang máy, có chuyện này không?"


Ông chủ ngây ra: "Sao cô lại biết?"


Thẩm Khinh Vi dọa ông ấy: "Chuyện hung trạch, chúng tôi giải quyết giúp ông rồi, có phải là ma quỷ náo loạn hay không, trong lòng ông chắc cũng rõ, nếu không làm rõ chuyện chiếc sọ này, sợ là sẽ lại xảy ra chuyện, dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới chúng tôi, chúng tôi đi rồi là hết chuyện, còn với ông..."


Sắc mặt ông chủ biến đổi, ông vội nói: "Hai vị đại sư, đừng đừng đừng, có gì từ từ nói, không phải tôi không muốn nói, thật ra tôi cũng không biết."


Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh nhìn nhau, ông chủ bất đắc dĩ xua tay: "Đây đã là chuyện rất lâu về trước rồi."


Đã qua nhiều năm rồi, trong hồ sơ khu nhà cũng không có chuyện này, ông ấy thật sự không nhớ rõ, hơn nữa nếu chiếc sọ kia muốn gây sự thì sớm đã gây sự, sao còn chờ tới hôm nay? Cho nên ông ấy không nói chuyện này với Thẩm Khinh Vi, hiện tại bị hỏi tới, ông chủ cũng không dám hàm hồ, nói: "Hình như là mùa đông, lúc đó tòa 17 vẫn chưa đông người ở, có một buổi sáng, có chủ nhà nói bên trong có một chiếc vali du lịch màu đen, cũng không lớn, nhưng bên trong rất thối, cho nên bọn họ gọi điện cho quản lí muốn nhân viên vệ sinh tới xử lí."


Khi đó ông chủ cũng ở khu nhà này, nghe được chuyện này liền tiện đường tới xem thử, quả thật rất hăng mũi, khó ngửi, khi nhân viên vệ sinh xách chiếc vali du lịch ấy đi, bên dưới còn đọng một vũng nước, màu nâu sẫm, lúc đó có người hỏi: "Cái gì thế?"


"Không phải là thịt người chết chứ?"


Không biết là ai nói câu đó, những người khác muốn mở ra xem, kết quả là một chiếc sọ rơi ra, dọa sợ mấy người ở hiện trường, cũng làm ông ấy sợ chết khiếp.


Say đó phía cảnh sát tới, sau khi đem thứ kia di thì bảo ông đừng loan tin, cũng không nói có vụ án nào, càng không nói thứ kia từ đâu tới, cũng không thèm điều tra, kì lạ nhất là, chuyện này không có sau đó, đương nhiên ông chủ làm như không có chuyện gì, ai muốn ở căn hộ xảy ra chuyện dọa người vậy chứ? Ai muốn mua nhà chứ? Về sau ông ấy loan tin, nói là trò đùa dai của mấy đứa trẻ, sau đó cũng không có vấn đề gì, không ai nhắc lại, không ngờ Thẩm Khinh Vi lại biết.


Quả nhiên Âm Dương Môn có chút bản lĩnh.


Ông chủ không dám giấu giếm, kể lại nguyên trạng, hỏi Thẩm Khinh Vi: "Cô xem..."


"Thế này đi." Thật ra Thẩm Khinh Vi cũng đoán được ông chủ không rõ chuyện này, tới lúc này, ông ấy cũng không cần phải giấu giếm, cô nói: "Phiền ông tới cục cảnh sát một chuyến để điều tra rõ thân phận của chiếc sọ."


Ông chủ cũng quen đường quen lối, không hàm hồ, gật đầu: "Được."


Thẩm Khinh Vi muốn cùng Ngân Tranh tới Đô Đại, tranh thủ thời gian, cho nên dặn dò đôi cầu rồi quay đầu cùng Ngân Tranh tới Đô Đại.


Đô Đại không ở thành phố Thanh Bình, mất hai tiếng đi tàu cao tốc, xa cũng không xa, chỉ là từ bến xe tới Đô Đại rất lòng vòng, cần hơn một tiếng đồng hồ, ba mặt Đô Đại bao quanh bởi núi, coi như địa thế dựa núi nhìn sông, phong cảnh tươi đẹp, vốn dĩ là một nơi không tệ, không biết ai tung tin nói trước kia nơi này là bãi tha ma, cho nên sau này xuất hiện không ít câu chuyện về ma quỷ, hoặc là nửa đêm nhìn thấy ma nữ chải tóc, hoặc là đi vệ sinh đột nhiên vòi nước tự động mở, mỗi trường học đều có chuyện ma quỷ, cũng không phải chuyện mới mẻ, mọi người không để trong lòng, mãi tới khi phòng 404 xảy ra chuyện.


Phòng 404 là kí túc xá nữ, bên trong có bốn cô gái, trong đó có một người nói nửa đêm thường xuyên nhìn thấy trong phòng có thêm một người, nhưng hỏi những người khác, mọi người đều nói không thấy, cô gái đó cũng không để ý, nhưng chưa được một tháng, cô gái đó đã treo cổ lên chiếc quạt trần phòng 404 tự sát, ba cô gái còn lại thất vậy lũ lượt chuyển phòng, nhưng không tránh được kiếp nạn, trong một tuần ngắn ngủi, bốn cô gái lần lượt tử vong, phía trường học ra sức đè xuống, còn niêm phong phòng 404.


Từ đó trời yên biển lặng mười năm, năm ngoái thay hiệu trưởng mới, không tin tà ma, cảm thấy chỉ là trùng hợp mà thôi, nào có nhiều chuyện ma quỷ tới vậy, cho nên năm nay khi kí túc xá không đủ liền sắp xếp mấy cô gái vào đó, không ngờ vào ở tới ngày thứ tư thì xảy ra chuyện.


Cô gái đầu tiên thắt cổ tự sát, tình trạng tử vong giống hệt như cô gái mười năm trước! Cùng lúc đó, còn có học sinh nói có thể nhìn thấy người không thuộc kí xúc này này trong kí túc xá, cũng chính là thừa ra một người.


Thời gian này, lòng người hoảng sợ, học sinh náo loạn muốn về nhà, còn có rất nhiều phóng viên lẻn vào chụp ảnh, tuy bị phía trường họ ra sức đè xuống, nhưng động tĩnh lớn như thế, tạo ra ảnh hưởng, hiệu trưởng cũ và sư thúc Ngân Tranh có chút quan hệ, cho nên mới mời người Âm Dương Môn tới xem thử.


Khi Thẩm Khinh Vi xuống xe đang cúi đầu xem điện thoại, phía trường học gửi tới một video, vì trước đây phòng 404 có vụ tự sát tập thể, cho nên lần này mấy cô gái vào ở phòng 404 đều đề phòng, thậm chí có người còn lắp camera, cũng chính chiếc camera này, quay lại được video cô gái kia tự sát.


Cô gái kia ngồi trên giường, cúi đầu nghịch điện thoại, đôi môi đóng rồi lại mở, dường như đang nói chuyện với ai đó, mấy giây sau, cô gái ngẩng đầu nhìn kí túc xá, trống không không có người, đồng tử cô gái mở to, mở miệng hét lên, sau đó buông điện thoại xuống, cầm lấy sợi dây thừng dưới gối, quấn lên quạt trần, giẫm lên góc bàn, thò đầu vào trong sợi dây như bị trúng tà, đôi mắt cô gái trừng lên, giãy giụa giây lát rồi thõng hai tay, không còn hô hấp.


Chính là vì đoạn video này vô cùng tà ma, cho nên hiệu trưởng cũ mới tìm Âm Dương Môn.


Thẩm Khinh Vi xem video xong, rồi quay đầu nhìn Ngân Tranh, hỏi: "Sư tỷ, chị nhìn thấy chưa?"


Ngân Tranh nhàn nhạt nói: "Nhìn thấy rồi."


Có lẽ người bên cạnh không nhìn thấy, nhưng hai bọn họ rõ ràng có thể thấy một người đang bò trên vai cô gái kia, sau khi cô gái thắt cổ còn quay đầu cô gái về phía ống kính, u ám cười lên.


Nụ cười khiến người ta không rét mà run.